Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Sau khi Thượng Quan Tình Nhu xuyên tới cổ đại, gặp được rất nhiều mỹ nam, trước đó thật sự đã bị khuôn mặt đẹp của Hiên Hồng Vũ mê hoặc, thời gian ở cổ đại càng lâu, nhìn thấy càng nhiều mỹ nam, sự kinh ngạc đối với vẻ đẹp và sự cao quý của Hiên Hồng Vũ cũng dần dần biến mất.

Mà tình cảm của Hiên Hồng Vũ với Thượng Quan Tình Nhu lại rất sâu, đã trở thành một loại tình cảm không thể từ bỏ được.

Một người nóng lòng muốn khống chế, một người lại điên cuồng chạy trốn, đây quả thực là một bi kịch.

“Thập Nhất, ngươi là ám vệ của Hiên Hồng Vũ, cho dù bây giờ ngươi đi theo ta, lòng trung thành của ngươi vẫn thuộc về chủ tử trước kia của ngươi, ngươi cũng không cần phải đi theo ta nữa, ngươi đi đi.” Thượng Quan Tình Nhu không muốn nhìn thấy những người có liên quan đến Hiên Hồng Vũ.

Ninh Thư nhíu mày một cái rồi nói: “Chủ tử của ta muốn ta bảo vệ người, đây là trách nhiệm của ta.”

Ninh Thanh lướt mắt nhìn những ám vệ vây xung quanh cô, chỉ sợ ngày hôm nay không thể nào bình an rời khỏi đây rồi.

Hiên Tiêu Thiên để cái ly trong tay lên bàn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tới giám sát nha đầu này, nhân tiện bảo vệ nàng, Tam ca thật là khổ tâm mà.”

Ninh Thư nghe hiểu những lời này, chuyện này là ngại có thêm một người theo đuôi sẽ rất phiền, còn mình chính là người đã báo tin tức cho Hiên Hồng Vũ, khiến hai người không có cơ hội ra ngoài một mình, muốn hẹn hò cũng sẽ không thể.

“Trách nhiệm của ta là bảo vệ Thượng Quan tiểu thư, không phải giám sát nàng.” Ninh Thư không chút hoang mang nét mặt không đổi nói.

Thượng Quan Tình Nhu không tin nhìn Ninh Thư nói: “Vậy tại sao mỗi lần ta ra ngoài, Hiên Hồng Vũ cũng đều đi theo sau, không phải là ngươi nói cho Hiên Hồng Vũ thì làm sao hắn biết chứ?”

Ninh Thư nghe Thượng Quan Tình Nhu mở miệng gọi một tiếng Hiên Hồng Vũ, trong lòng không còn lời nào để nói, dù sao Hiên Hồng Vũ cúng là một hoàng tử, gọi thẳng danh tính của Hoàng tử là đại nghịch bất đạo.

“Là ta nói cho chủ tử, chủ tử nói, Thượng Quan tiểu thư đi đâu đều phải nói cho hắn biết, chủ tử lo lắng Thượng Quan tiểu thư ra ngoài gặp phải nguy hiểm, chủ tử là quan tâm đến tiểu thư.” Ninh Thư mặt dày ương ngạnh bẻ cong sự thật, hơn nữa, Hiên Hồng Vũ làm vậy cũng xuất phát từ sự quan tâm, mặc dù đa phần là muốn nắm giữ Thượng Quan Tình Nhu trong tay.

Thượng Quan Tình Nhu lập tức tức giận: “Đây không phải là giám sát thì còn là gì, Hiên Hồng Vũ hắn tại sao lại có thể làm như vậy.”

Sắc mặt Thượng Quan Tình Nhu vô cùng không tốt, giữa hai đầu lông mày mang theo căm phẫn “Ngươi đi đi, ta không cần ngươi bảo hộ.”

Hiên Tiêu Thiên đứng lên, lạnh nhạt nói: “Không thể đi như vậy được.”

Ninh Thư mím môi một cái, nắm thật chặt chuôi kiếm, tay để trên túi bên hông, nhìn Hiên Tiêu Thiên.

“Không thể cứ như vậy thả nàng ta đi được, nàng ta là ám vệ của Tam ca.” Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư trong mắt tràn ngập sát ý.

Thượng Quan Tình Nhu có chút không hiểu hỏi: “Tử sĩ thì làm sao?”

“Loại người này trong lòng chỉ có chủ tử của mình, vì mệnh lệnh của chủ tử mà không từ thủ đoạn, người không sợ chết như vậy, không thể giữ lại, trực tiếp giết là được.” Hiên Tiêu Thiên nói một cách lạnh lùng.

"Nàng ta đã rất quen thuộc với phủ Thượng thư này, nếu nàng ta muốn hại nàng sẽ rất dễ dàng.” Hiên Tiêu Thiên nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói: “Hơn nữa loại người này trong tay đã dính không ít máu của người vô tội.”

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mẹ nó, ngươi nói như kiểu ám vệ của ngươi không như thế chắc, tử sĩ chính là do các ngươi bồi dưỡng ra, cái gì mà giết người vô tội, khoản tội lỗi này phải tính trên đầu các ngươi mới đúng.

Cầm vũ khí trên tay, là con người đi giết người, không phải là do kiếm.

Quan Tình Nhu nghe thấy Hiên Tiêu Thiên nói như vậy, liếc mắt nhìn Ninh Thư, không xác định hỏi: “Thật sự phải giết nàng à?”

Hiên Tiêu Thiên lắc đầu nói: “Giữ nàng ở bên người quá nguy hiểm, được rồi, giao người này cho ta xử lý.”

Thượng Quan Tình Nhu do dự một chút gật đầu: “Được.”

Ninh Thư: Ta quỳ...

Cứ qua loa quyết định sinh tử của cô như vậy à?

Ninh Thư biết Hiên Tiêu Thiên một là muốn loại bỏ cô, hai là muốn biết được tình báo của Hiên Hồng Vũ từ trong miệng cô.

Cuộc chiến tranh giành đã bắt đầu rồi.

Mà cuộc chiến tranh giành Thượng Quan Tình Nhu của Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên ngày càng cuộn trào mãnh liệt.

Quyền lợi chí cao vô thượng, còn có nữ nhân yêu thương, người thắng sẽ có tất cả, người thất bại mất tất cả, bao gồm cả mạng sống.

Mặc kệ hai người đó người nào có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, đều sẽ không chút do dự giết chết đối phương.

“Bắt lại.” Hiên Tiêu Thiên nói với bốn ám vệ.

Ninh Thư lập tức nói: “Chờ một chút, để ta nói ra suy nghĩ của mình.”

Bốn ám vệ lập tức dừng lại, nhìn về phía Hiên Tiêu Thiên.

Hiên Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn về phía Ninh Thư: “Ngươi muốn nói gì?”

Ninh Thư vận khí vào đan điền, thân thể căng cứng chờ phát động, nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói: “Ta biết lần này ta không thể chạy thoát, ta chỉ muốn nói với người mấy câu.”

"Ngươi muốn nói cái gì?” Thượng Quan Tình Nhu nhìn Ninh Thư, trên mặt mang theo sự thương hại đối với người sắp chết.

Ninh Thư vận khí, chạy đến trước mặt Thượng Quan Tình Nhu, nhanh như tia chớp vươn tay bóp cổ Thượng Quan Tình Nhu.

Hiên Tiêu Thiên lập tức tái xanh mặt, âm thanh trầm thấp hàm chứa sự tức giận vô cùng, cùng với vẻ phóng khoáng bình thường hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau: “Buông nàng ra, nếu không bổn điện hạ sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được mà chết cũng không xong.”

Ninh Thư nhếch nhếch miệng, một tay lôi cánh tay của Thượng Quan Tình Nhu, bẻ cánh tay nàng xoay ngược về phía sau, khiến nàng không thể động đậy.

“Ngươi lừa ta.” Thượng Quan Tình Nhu cố gắng giãy giụa, thế nhưng tay nàng bị ép ở sau lưng, không thể di chuyển được.

Người muốn giết ta đấy, Ninh Thư bĩu môi một cái, nói với Hiên Tiêu Thiên rằng: “Thả ta đi.”

“Không thể nào.” Sắc mặt Hiên Tiêu Thiên rất khó coi, bị một con giun con dế uy hiếp, đây chính là một chuyện cười, bây giờ Hiên Tiêu Thiên đã không còn tâm tư tra hỏi ám vệ này rồi, bắt được sẽ trực tiếp xử tử.

Ninh Thư bóp mạnh cổ tay Thượng Quan Tình Nhu một chút, Thượng Quan Tình Nhu lập tức bị đau đến hít khí, nước mắt rơi xuống, trong lòng hận Hiên Hồng Vũ muốn chết, đầu tiên nàng bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ, hiện tại bị ám vệ của Hiên Hồng Vũ bóp cổ.

Cảm nhận được sát ý từ thân thể ở đằng sau nàng, Thượng Quan Tình Nhu có chút bị Ninh Thư dọa, nhớ lại Hiên Tiêu Thiên nói rằng tử sĩ toàn là những người giết người như ngóe, trong lòng sợ hãi.

Hai bên cứ giằng co như vậy, trong phòng lặng ngắt, Ninh Thư nhìn thấy bộ dạng Hiên Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không thả mình đi, trực tiếp để kiếm lên cổ Thượng Quan Tình Nhu: “Thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng.”

Hiên Tiêu Thiên liếc mắt nhìn Ninh Thư, lại nhìn kiếm trên cổ Thượng Quan Tình Nhu, biểu tình lạnh lùng mà trấn định.

Ninh Thư đè kiếm một cái, lưỡi kiếm sắc bén chạm vào làn da vô cùng mịn màng của Thượng Quan Tình Nhu, đã có máu chảy ra theo lưỡi kiếm.

Thượng Quan Tình Nhu lập tức đau đến hít mạnh một hơi, nước mắt đều chảy xuống rồi, Hiên Tiêu Thiên lập tức biến sắc, hít thật sâu một hơi độc ác nói với Ninh Thư: “Bổn điện hạ sẽ thả ngươi đi, ngươi buông nàng ra.”

Ninh Thư cũng không có ngu, thả Thượng Quan Tình Nhu rồi bốn tử sĩ này sẽ lập tức tấn công nàng, mà quyết định làm chuyện này, Ninh Thư chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại đến Thượng Quan Tình Nhu, Hiên Tiêu Thiên còn muốn bắt cô.

Cô đã khiêu khích uy nghiêm của Hiên Tiêu Thiên, chỉ có con đường chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui