Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

“Luật sư Từ.” Sở Tiêu Nhiên gọi tên Ninh Thư, người đang bước đi mà không thèm nhìn hắn.

Ninh Thư dừng bước, quay người lại nhìn Sở Tiêu Nhiên rồi hỏi: “Tổng giám đốc Sở, có chuyện gì cần chỉ giáo?”

Sở Tiêu Nhiên bước tới trước mặt Ninh Thư, hắn cao hơn Ninh Thư một chút, Ninh Thư cảm thấy đối phương đang ở trên cao quan sát cô, ánh mắt đầy ác ý. 

Sở Tiêu Nhiên khẽ nheo mắt, đây chính là Từ Văn Lãng trong mắt của Hạ Hiểu Mạn đó à, lúc nằm bên cạnh hắn, Hạ Hiểu Mạn cố ý chọc giận hắn, miệng cứ gọi tên Từ Văn Lãng không ngừng.

Sở Tiêu Nhiên đánh giá người đàn ông này, trên tay cầm mấy quyển sách pháp luật, mang lại cho người khác một cảm giác rất ấm áp, khí chất nho nhã nghiêm trang, nhan sắc cũng không tệ, Sở Tiêu Nhiên lại nheo mắt, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ ác ý.

“Tổng giám đốc Sở, không biết anh muốn nói chuyện gì?” Ninh Thư thấy Sở Tiêu Nhiên cứ nhìn vào cô từ trên xuống dưới, liền lớn tiếng hỏi. 

“Luật sư Từ biết tôi ư?” Sở Tiêu Nhiên chậm rãi hỏi.

Ninh Thư lạnh lùng trả lời: “Tổng giám đốc Sở là một người nổi tiếng ở thành phố này, vậy mà lại biết một luật sư vô danh tiểu tốt như tôi.”

“Vô danh tiểu tốt ư? Trong lòng tôi, anh không hề vô danh tiểu tốt.” Sở Tiêu Nhiên lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Ninh Thư: “Năng lực của anh cũng không tồi, cứ ở mãi cái văn phòng luật sư quèn này thì quá lãng phí, anh hãy đến công ty của tôi làm luật sư riêng cho tôi, tôi đảm bảo đãi ngộ cao hơn rất nhiều so với ở đây.” 

Trong lòng Ninh Thư hơi ngạc nhiên, Sở Tiêu Nhiên rốt cuộc có ý gì, Ninh Thư không ngờ hắn lại có ý định muốn trọng dụng mình, cũng không nghĩ hắn lại trọng dụng một người như mình.

Ninh Thư cầm lấy tấm danh thiếp, rồi nói với giọng rất khách khí: “Tổng giám đốc Sở quá coi trọng tôi rồi.”

Vẻ mặt của Sở Tiêu Nhiên lộ rõ nụ cười đầy ẩn ý, khẽ nhếch miệng lên, đưa tay đặt lên vai của Ninh Thư, tay dùng sức rất mạnh, suýt nữa khiến vai của Ninh Thư bị lệch đi. 

Sắc mặt của Ninh Thư không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư đứng nhìn nhau chằm chằm, sau đó hắn mở cửa xe và nói: “Luật sư Từ, tôi sẽ đợi anh ở văn phòng.”

Sở Tiêu Nhiên nói xong bèn lên xe, chiếc xe cũng rời đi ngay.

Ninh Thư nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay, cười nhạt một tiếng rồi vứt tấm danh thiếp đi. 

Thấy bộ dạng của Sở Tiêu Nhiên như vậy, có vẻ như hắn không ưa gì Từ Văn Lãng, cũng không vui vẻ gì với mối quan hệ của Từ Văn Lãng và Hạ Hiểu Mạn.

Có thể bỏ thời gian đến đây gặp cô, chắc chắn không phải vì coi trọng cô, Ninh Thư suy nghĩ.

Cái thái độ trịch thượng ấy chắc chắn là đến để ra oai. 

NInh Thư biết hiện tại với năng lực của bản thân thì việc trả thù Sở Tiêu Nhiên là điều không thể, nhưng chắc chắn sẽ có cách, Sở Tiêu Nhiên là người có thế lực, nhưng chắc chắn sẽ có người mạnh hơn hắn.

Về đến nhà, Ninh Thư định đi nghỉ ngơi, ngồi ở phòng khách đọc báo, lúc này ông Từ gọi Ninh Thư đến.

Ông bà Từ đều đã nghỉ hưu, hàng tháng đều nhận được lương hưu rất cao, trước đây ông Từ giữ chức vụ chủ nhiệm ở công ty, cuộc sống của Từ gia có thể nói là rất dư giả, cũng là một gia đình ấm áp sống đơn giản. 

Nếu Hạ Hiểu Mạn được gả vào gia đình này, chắc chắn sẽ có cuộc sống rất tốt.

Vốn sẽ trải qua một cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại bị Sở Tiêu Nhiên phá hoại, khiến cho ông bà Từ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đứa con trai duy nhất bị người ta hại chết, lại còn là vì Hạ Hiểu Mạn, Từ gia và Hạ gia hoàn toàn trở mặt với nhau. 

Ninh Thư cố chịu đựng sự mệt mỏi ngồi đối diện với ông Từ, hỏi: “Bố, có chuyện gì ạ?”

Ông Từ bỏ chiếc kính lão ra, nói với Ninh Thư: “Con định khi nào sẽ kết hôn với Hạ Hiểu Mạn, bây giờ con cũng không còn trẻ nữa, sớm kết hôn ổn định đi, hai gia đình chúng ta cũng biết nhau từ xưa, bây giờ ta và mẹ con vẫn còn trẻ, vẫn có thể giúp được cho hai con.”

Ninh Thư mím chặt môi: “Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ con không có thời gian nói đến chuyện kết hôn.” 

Ông Từ khé nhíu lông mày, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi: “Có phải hai đứa xảy ra chuyện gì rồi không, con với con bé có chuyện gì thế?”

“Bố, không có chuyện gì đâu ạ, con hơi mệt, con xin phép đi nghỉ ngơi.” Ninh Thư lấy tay xoa thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi: “Con vừa mới ở tòa án về, con hơi mệt.”

“Vậy con nghỉ ngơi đi.” Ông Từ vội vàng nói: “Con tắm đi rồi hãy ngủ.” 

Ninh Thư cầm theo quần áo, hướng về phòng của mình, tắm xong, ngồi xuống giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, vừa mới bắt đầu thì lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.

Trong lòng Ninh Thư có chút tức giận, không kìm nén được cơn bực tức này, miệng không ngừng nguyền rủa. Nhấc điện thoại lên, lại là Hạ Hiểu Mạn.

Ninh Thư không suy nghĩ nhiều ngay lập tức tắt máy, thật phiền quá, ba ngày nay gọi đến hai lần. cô ta có muốn chia tay thật không đây? 

Chắc lại là bộ dạng khóc lóc, nghe thấy chỉ phiền thôi.

Bị gián đoạn việc tu luyện, Ninh Thư đành đi ngủ luôn, ở thế giới này luyện công thật khó, linh khí không đủ, lại còn đau đầu vì chuyện ở tòa án nữa.

Ninh Thư vừa mới ngủ say, thì lại bị tiếng gõ cửa làm phiền, Ninh Thư trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng Hạ Hiểu Mạn ngoài cửa: “Anh Văn Lãng…” Ninh Thư đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ. 

Thế nhưng tiếng đập cửa rất mạnh cứ kéo dài mãi không dứt, Ninh Thư không thể không nằm dậy, chưa bao giờ cô muốn ngủ như thế này.

Thật là phiền phức quá đi.

Ninh Thư vừa mở cửa thì nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hạ Hiểu Mạn, trên trán cô ta toàn là mồ hôi, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm. 

“Anh Văn Lãng, em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Hạ Hiểu Mạn định cầm tay Ninh Thư kéo ra ngoài, nhưng hai người họ đã chia tay rồi, nên cô ta rụt tay lại.

“Anh Văn Lãng, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Hạ Hiểu Mạn rất gấp gáp, lại sợ Ninh Thư không chịu ra ngoài với cô ta, ánh mắt nhìn Ninh Thư rất khẩn thiết.

NInh Thư không còn cách nào khác, đi theo Hạ Hiểu Mạn ra ngoài, đến góc nhỏ trong công viên, Hạ Hiểu Mạn mới quay lại nói với Ninh Thư giọng rất vội vã: “Anh Văn Lãng, có phải anh đã gặp Sở Tiêu Nhiên không, anh đừng tin lời hắn nói, hắn ta là loại ác ma muốn ăn tươi nuốt sống người khác, anh đừng mắc lừa hắn.” 

Thì ra ngay từ đầu Hạ Hiểu Mạn đã biết Sở Tiêu Nhiên là loại người đê tiện như vậy, nhưng cuối cùng lại đem lòng yêu tên ác ma này.

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không nói gì, lo lắng nói: “Anh Văn Lãng, anh hãy tin em, anh đừng tiếp xúc với tên Sở Tiêu Nhiên đó.”

“Em quen Sở Tiêu Nhiên ư?” Ninh Thư nhìn cô ta, đã đến nước này rồi, Hạ Hiểu Mạn vẫn không chịu nói hết mọi chuyện với Từ Văn Lãng, bây giờ lại còn có ý tốt muốn lo lắng cho hắn, Ninh Thư thật sự không biết nên nói gì vào lúc này. 

Hạ Hiểu Mạn đứng hình, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói với Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, anh hãy tin em, em sẽ không làm hại anh.”

Hạ Hiểu Mạn có chút khó nói, có khi nào cô ta định thú nhận với Văn Lãng, bây giờ cô ta đã bị vấy bẩn, rất đê hèn, đã là người tình của người khác, một người tình bị người ta lợi dụng, đánh đập.

Hạ Hiểu Mạn không biết khi nào thì Sở Tiêu Nhiên sẽ chán ghét cô ta, để cô ta ra đi, trả lại những tấm hình khỏa thân cho cô ta. 

“Anh Văn Lãng, em có lý do không thể nói được, nhưng anh nhất định không được tin Sở Tiêu Nhiên, hắn chính là con ác ma tâm địa gian xảo.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: “Anh là người em quan tâm nhất sau gia đình của mình, anh Văn Lãng, em không muốn anh bị người ta hãm hại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui