Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Bà Hạ vốn cho rằng Từ Văn Lãng chính là nguyên nhân khiến cho hai đứa chia tay, bởi vì con trai sẽ dễ thay lòng đổi dạ hơn con gái, nhưng nghe thấy Hạ Hiểu Mạn nói chính cô ta là người muốn chia tay, bà Hạ liền trợn tròn mắt.

“Tại sao con lại muốn chia tay?” Bà Hạ rất tức giận, cảm thấy mất mặt trước Từ gia: “Chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với mẹ?”

“Mẹ, mẹ…” Hạ Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng kiệt quệ: “Chúng ta về nhà đi, con sẽ giải thích tất cả với mẹ, mẹ, con cầu xin mẹ, chúng ta về thôi.” 

Hạ Hiểu Mạn dùng sức kéo bà Hạ ra khỏi cửa.

“Tại sao vậy, Tiểu Mạn, sao con lại chia tay với nó, chúng ta cũng muốn biết lý do, Văn Lãng cũng có quyền được biết lý do, con xem Văn Lãng chẳng biết chuyện gì, con nói muốn chia tay, thằng bé cũng thuận theo ý con, sao con có thể đối xử với thằng bé như vậy?” Bà Từ hỏi dồn dập.

Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía Ninh Thư, cả người sợ hãi đến mức run rẩy, giống như phạm nhân trước khi bị hành hình vậy, mặc dù cô ta đúng là đã đi làm tình nhân, nhưng phải nói hết toàn bộ sự thật trước mặt mọi người, Hạ Hiểu Mạn xấu hổ chỉ muốn nhảy lầu tự tử cho xong. 

“Hiểu Mạn, con hãy nói đi.” Bà Hạ nổi giận với con, trông thấy sắc mặt Từ gia cũng không tốt, bà lại càng trút giận lên Hạ Hiểu Mạn: “Con bé này, con còn không mau nói ra.”

Hạ Hiểu Mạn khóc lớn: “Con đã trở thành tình nhân của người khác, con không xứng với anh Văn Lãng, là con tự làm tự chịu, con đã trở thành tình nhân của người khác rồi.”

Hạ Hiểu Mạn vừa dứt lời liền bỏ chạy ra ngoài, những người còn lại trong phòng chỉ biết đứng ngây người ra, bà Hạ gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn tất cả mọi người, rồi chạy đuổi theo Hạ Hiểu Mạn. 

Bà Từ nhìn sang Ninh Thư, hỏi: “Con có nghe thấy Hạ Hiểu Mạn nói gì không?”

Ninh Thư biểu cảm lạnh lùng: “Con nghe thấy hết rồi.”

Ông Từ khẽ nhíu mày: “Chuyện này là thế nào cơ chứ?” 

“Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao lại có thể làm ra chuyện tày trời như vậy, tại sao nó lại đi làm tình nhân của người khác?” Bà Từ nhìn Ninh Thư: “Văn Lãng, con nói xem phải làm gì bây giờ, con và Hạ Hiểu Mạn có kết hôn nữa hay không?”

Ninh Thư lắc đầu, nói với bố mẹ: “Chúng ta chuyển nhà, sau khi chuyển nhà con muốn ra nước ngoài du học.”

Ông bà Từ nhìn nhau: “Chuyển nhà ư?” 

“Được rồi.” Ông Từ cuối cùng cung mở lời, nói với Ninh Thư: “Bố cũng có chút tiền, có thể mua căn nhà mới. Chúng ta hãy bán căn nhà này đi.”

Ninh Thư cũng có chút tiền tiết kiệm, số tiền này vốn để dành để chuẩn bị cưới Hạ Hiểu Mạn, vẫn luôn dành dụm không tiêu.

Ông bà Từ sợ con mình đau lòng, chuyển đi nơi khác cũng được, ông Từ nói: “Con hãy giữ lấy tiền của con, để dành mà đi du học.” 

Bà Từ thở dài, sao mọi chuyện lại đến nước này cơ chứ, bà nói với Ninh Thư: “Con bé làm người tình cho ai?”

“Con không biết.” Ninh Thư lạnh lùng đáp: “Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa, con và Hạ Hiểu Mạn cũng sẽ không kết hôn.”

“Loại con gái không giữ mình, gia đình ta cũng không cần.” Ông Từ lạnh lùng nói: “Làm gì có chuyện gì không thể giải quyết được, sao phải làm tình nhân của người ta.” 

Ninh Thư quay trở về phòng, tắm rửa, ngủ một lát rồi lại dậy học thuộc tài liệu, nhất định cô phải đi du học, phần vì muốn tiếp thu thêm kiến thức, tìm kiếm cơ hội phát triển, không có khả năng đấu lại Sở Tiêu Nhiên, thành phố này là địa bàn của hắn, một tay hắn che trời, hai là vì muốn quên đi chuyện giữa Hạ Hiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên.

Kế hoạch của Ninh Thư là, sau hai năm du học, Từ Văn Lãng sẽ có tương lai sáng lạng hơn, nếu còn ở lại hắn sẽ cứ mãi đắm chìm trong cái bẫy tình yêu này, cuối cùng rồi sẽ bỏ mạng.

Sau sự việc này, mối quan hệ của Từ gia và Hạ gia không còn tốt đẹp như xưa, mỗi lần bước ra cửa đụng mặt nhau, mọi người đều im lặng không nói gì. 

Quan hệ của hai gia đình trước đây rất tốt, có hoạt động gì cũng đều thông báo cho đối phương, thỉnh thoảng còn sang nhà nhau ăn cơm, nhưng bây giờ đến chào nhau cũng khó.

Cuối cùng, bà Hạ kéo tay bà Từ, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng nói: “Mẹ Văn Lãng, bà có thể giúp tôi giữ kín chuyện của Hạ Hiểu Mạn được không, con bé cũng là bất đắc dĩ mà thôi?”

Bà Từ nói: “Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai cả, chỉ là con bé Tiểu Mạn vốn là đứa ngoan ngoãn, tôi không nghĩ con bé lại làm ra chuyện động trời như vậy?” 

Cơ mặt bà Hạ khẽ giật giật, vẻ mặt đau khổ và bất lực nói: “Nó có nỗi khổ tâm riêng, trong tay tên đó có ảnh khỏa thân của nó, tên khốn kiếp đó đã đe dọa Hạ Hiểu Mạn, chứ không phải do con bé chủ động làm thế, Hiểu Mạn cũng chỉ vì danh tiếng của hai gia đình chúng ta nên mới âm thầm chịu đựng một mình, tôi biết Hạ Hiểu Mạn nhà tôi không còn xứng với Văn Lãng nữa, nhưng tôi mong chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài.”

Bà Từ cau mày: “Chuyện lớn như vậy sao không nói với chúng ta, con bé tự mình giải quyết, tên khốn kia phạm tội ác như vậy mà con bé cũng đồng ý ư?”

Gương mặt bà Từ nhăn lại, cuối cùng bà nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu.” 

Bà Từ bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chuyển nhà, rời khỏi chốn thị phi này.

Bà Từ trở về nhà kể lại chuyện này cho ông Từ, ông Từ khẳng định: “Tên khốn kia chắc chắn là người có tiền, lại đẹp trai, nếu là một ông già, thì Hạ Hiểu Mạn chắc chắn chết cũng không theo, làm sao có chuyển thỏa hiệp dễ dàng như vậy được.”

Bà Từ: … 

Ninh Thư vừa từ trong phòng bước ra nghe thấy những lời này của ông Từ, có lẽ Hạ Hiểu Mạn cũng nửa muốn nửa không, nhưng Hạ Hiểu Mạn bề ngoài lại tỏ vẻ là người bị hại, che giấu đi ý nghĩ sâu xa trong lòng.

Nhìn thấy Ninh Thư bước ra, ông Từ quay người lại nói với Ninh Thư: “Căn nhà này đã có người mua rồi, con muốn khi nào thì đi du học?”

“Cứ đợi người ta trả tiền mua nhà đã, bố mẹ cũng thu xếp ổn thỏa rồi thì con mới đi du học.” Ninh Thư muốn lo cho bố mẹ ổn thỏa rồi mới an tâm đi du học, NInh Thư không dám chắc Sở Tiêu Nhiên có dám ra tay với ông bà Từ hay không. 

Cướp đoạt người yêu của người khác, lại muốn hại chết người ta. Sở Tiêu Nhiên  chính là nhân vật nam chính tàn độc nhất mà Ninh Thư đã từng gặp, hắn là một người quá hống hách, cảm thấy Văn Lãng yếu đuối quá dễ đối phó.

“Vậy được rồi.” Ông Từ gật đầu: “Ra nước ngoài giải tỏa tâm trạng cũng tốt.”

Ninh Thư ra khỏi nhà, đến văn phòng xin từ chức, ông chủ có ấn tượng rất tốt với Văn Lãng, Từ Văn Lãng cố gắng đến ngày hôm nay, trở thành luật sư chủ chốt, một phần do hắn có năng lực, nhưng một phần cũng phải nhờ ông chủ giúp đỡ. 

Ninh Thư vẫn chưa nói gì, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông chủ nhìn mình và nói: “Văn Lãng à, gần đây cậu có gây thù chuốc oán với ai không?”

Ninh Thư trợn tròn mắt” “Không có, Cố tổng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“À, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Ông chủ nhìn Ninh Thư và hỏi. 

Ninh Thư nói: “Tôi muốn từ chức, tôi định ra nước ngoài du học một thời gian.”

“Được, tôi đồng ý, cho dù cậu không muốn từ chức, thì bên trên cũng ép tôi phải cho cậu thôi việc, haizz, đi du học cũng tốt.” Ông chủ nhìn Ninh Thư và nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui