Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hạ Hiểu Mạn nhìn theo bóng dáng sở khanh của Sở Tiêu Nhiên, dáng vẻ tuyệt vọng và hốt hoảng: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao, anh làm như vậy, rốt cuộc anh muốn gì, Sở Tiêu Nhiên, anh hãy giết chết tôi đi.”

“Tại sao anh lại giết em chứ, anh đã nói rồi, bây giờ em là thú cưng của anh, đến khi anh chơi chán rồi, anh sẽ để cho em đi, bây giờ anh vẫn còn rất mê đắm em.” Sở Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói.

Sở Tiêu Nhiên sờ lên trán của Hạ Hiểu Mạn: “Em hãy ngoan ngoãn phục vụ, chờ đến khi nào anh chán em, đừng có gây chuyện, ngoan ngoãn làm thú cưng của anh, nếu không anh sẽ cắt hết móng vuốt của em đấy.” 

Hạ Hiểu Mạn ngây người bất động, cuối cùng điên cuồng tát Sở Tiêu Nhiên hai cái, rồi không ngừng đánh vào người hắn, hét to đến lạc cả giọng: “Sở Tiêu Nhiên, anh không phải là người, anh không phải là người.”

Sở Tiêu Nhiên bị tát đỏ cả mặt, vừa cười vừa xoa xoa mặt, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hiểu Mạn, khẽ nhấc chân mày lên: “Anh không làm em hài lòng ư, sao em lại tức giận như vậy.”

“Đồ vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ.” Hạ Hiểu Mạn tức giận đến phát khóc: “Sở Tiêu Nhiên, anh sẽ phải xuống địa ngục, tôi sẽ nguyền rủa anh phải xuống địa ngục.” 

“Đúng vậy, anh sẽ xuống địa ngục, nhưng anh sẽ chết trên người em.” Sở Tiêu Nhiên nhấc bổng Hạ Hiểu Mạn lên, Hạ Hiểu Mạn tức giận đánh liên tục vào người hắn: “Sở Tiêu Nhiên, anh là tên khốn kiếp, bỏ tôi ra, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết.”

“Lát nữa em sẽ yêu anh đến chết.” Sở Tiêu Nhiên cười một cách khả ố, khẽ vỗ nhẹ lên mông của Hạ Hiểu Mạn.

“Em xem, ở hai bên giường đều được lắp camera, quay lại sau này mở ra để xem cũng tốt.” Sở Tiêu Nhiên nằm lên người Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn đau khổ đến mức muốn chết đi, tại sao hắn lại dày vò cô ta đến mức này, cướp đoạt cơ thể cơ, lại còn chà đạp lên danh dự của cô ta. 

Không biết vì sao, hôm nay Sở Tiêu Nhiên lại rất có cảm hứng, nhất là khi Hạ Hiểu Mạn kháng cự kịch liệt thế này, tát hắn đỏ rát cả mặt, hắn lại cảm thấy cô ta rất gợi cảm và quyến rũ.

“Em thích bạo lực đúng không, được rồi, anh sẽ chơi cùng em.” Sở Tiêu Nhiên nhìn ngắm thân thể của Hạ Hiểu Mạn, tiến gần đến sát Hạ Hiểu Mạn: “Con mèo hoang hôm nay thật là mạnh mẽ.”

Bị Sở Tiêu Nhiên đùa nghịch, cộng với gương mặt vừa đẹp trai lại vừa tàn độc của hắn, Hạ Hiểu Mạn có chút hoảng hốt, lúc đó Hạ Hiểu Mạn nghĩ hắn là một con quỷ, kịch liệt giãy dụa: “Sở Tiêu Nhiên, anh hãy bỏ tôi ra, hôm nay tôi không được khỏe, tôi xin anh.” 

Sở Tiêu Nhiên cười một cách ma mị: “Có bao giờ em thấy thoải mái đâu, lần nào em cũng nói mình không được khỏe.”

“Sở Tiêu Nhiên, tôi cầu xin anh, hôm nay tôi thực sự không được khỏe, thật đấy.” Hạ Hiểu Mạn tái nhợt đi: “Tôi xin anh.”

“Bây giờ em hãy cầu xin anh đi.” 

Ninh Thư ở nhà ôn tập tài liệu pháp luật, visa đã làm xong, chỉ còn chờ bán được nhà rồi Ninh Thư sẽ yên tâm ra đi.

Ninh Thư muốn rời khỏi thành phố này, rời khỏi nơi đây sẽ càng tốt cho gia đình của hắn, Ninh Thư không muốn ba mẹ hắn gặp nguy hiểm.

Với tính cách của Sở Tiêu Nhiên, một kẻ cố chấp lại có tiền, chuyện xấu gì hắn cũng sẽ làm. 

Ông bà Từ có vẻ do dự, rời khỏi nơi đã sinh sống bao lâu nay, không nỡ rời đi, thêm vào đó tuổi tác cũng đã già, đến nơi ở mới, không biết có quen được với môi trường ở đây hay không.

Cho nên bây giờ hai người vẫn còn đang suy nghĩ.

Ninh Thư lật từng trang sách, môi khẽ đọc theo, cố gắng học thuộc lòng tất cả. 

Bà Từ bước vào, nói với Ninh Thư: “Con bé nhà bên xảy ra chuyện rồi.”

Ninh Thư đóng sách lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bà Từ cau mày nói: “Con bé đang ở bệnh viện, bà Hạ hiện đang ở bệnh viện chăm sóc con bé.” 

“Có chuyện gì mà phải vào bệnh viện?” Ninh Thư có chút ngạc nhiên, không lẽ Sở Tiêu Nhiên đã làm gì Hạ Hiểu Mạn.

Ninh Thư suy nghĩ một lát: “Mẹ, mẹ cùng con vào bệnh viện thăm cô ấy.”

“Cũng được, tuy bây giờ không còn qua lại nữa, nhưng chí ít cũng đã quen biết nhau bao lâu như vậy.” Bà Từ gật đầu, mang theo bát canh vừa mới nấu mang vào cho Hạ Hiểu Mạn. 

Đến bệnh viện, Ninh Thư đẩy phòng bệnh bước vào, nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, biểu cảm ngây dại, nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt.

Gương mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy trắng, đến môi cũng khô cóng, có vẻ cô ta bị bệnh cũng không nhẹ.

“Tiểu Mạn, con sao rồi, mẹ con đâu?” Bà Từ đặt âu cháo xuống, nhìn sang Hạ Hiểu Mạn với vẻ mặt lo lắng. 

Hạ Hiểu Mạn quay người lại nhìn Ninh Thư, ánh mắt đỏ rực, khẽ động đậy môi, giọng khản đặc: “Anh Văn Lãng.”

“Em hãy nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều.” Ninh Thư nhìn một lượt Hạ Hiểu Mạn, có vẻ như cơ thể rất mệt mỏi, mất máu quá nhiều.

Bộ dạng này hình như là…sảy thai. 

Ninh Thư nhìn về hướng bụng của Hạ Hiểu Mạn: “Em hãy nghỉ ngơi đi.”

“Anh Văn Lãng, em đau khổ quá.” Hạ Hiểu Mạn nước mắt lưng tròng nói, ánh mắt ngập tràn căm hận: “Anh Văn Lãng, em phải làm sao đây?”

Ninh Thư bình tĩnh nói: “Không sao đâu, không có việc gì mà không vượt qua được.” 

Ninh Thư không muốn đối diện với gương mặt đau khổ này của Hạ Hiểu Mạn, Ninh Thư chạy đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nguyên nhân dẫn đến sảy thai là do vận động mạnh khiến cổ tử cung bị ảnh hưởng.

Ninh thư: …

Bị sảy thai, đứa bé đã chết rồi? 

Không lẽ Hạ Hiểu Mạn không biết mình đang mang thai?

Ninh Thư quay trở lại phòng bệnh, nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Em hãy nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Hạ Hiểu Mạn quay đầu lại nhìn người đàn ông này, đó là một người đàn ông ấm áp chân thành, vậy mà cô lại để vuột mất. 

Hạ Hiểu Mạn lại nhìn lên trần nhà, chuyện xảy ra tối qua đúng là một cơn ác mộng khiến cô rất đau khổ, nhưng Sở Tiêu Nhiên không chịu dừng lại, cô bị hắn đè lên người, bụng đau như dao cứa.

Đứa trẻ trong bụng cô không còn, thậm chí cô cũng không biết đến sự tồn tại của nó.

Ninh Thư nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn đau khổ như vậy, trong lòng lại không chút xót thương, bây giờ thì hận muốn chết, sau này lại hạnh phúc bên nhau. 

Hạ Hiểu Mạn đúng là ti tiện, bị người ta hãm hại đến mức này, vậy mà còn tha thứ cho hắn, rồi chấp nhận sống cùng hắn, cho dù Hạ Hiểu Mạn có gặp bao nhiêu đau khổ đi nữa, Ninh Thư cũng không hề xót thương đồng cảm.

Có lẽ Sở Tiêu Nhiên gây ra cho cô ta quá nhiều bất hạnh, nên khi hắn đối tốt với cô ta, cô ta lập tức mềm lòng, rồi nhào tới vòng tay hắn.

“Anh Văn Lãng, em không muốn sống nữa.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: “Cuộc sống này đối với thật quá khổ cực, quá đau khổ.” 

Ninh Thư hỏi: “Vậy gã kia có đến thăm em không?”

Gương mặt của Hạ Hiểu Mạn hơi nhếch lên, có chút kích động: “Em không muốn nhìn thấy hắn, em không muốn nhìn thấy hắn.”

Ninh Thư an ủi Hạ Hiểu Mạn vài câu, rồi đi ra khỏi phòng bệnh, cô chỉ muốn đến xem tình hình bên ngoài thế nào. 

“Đúng là nghiệp chướng.” Bà Từ vừa bước ra khỏi phòng, lắc đầu nói với Ninh Thư: “Đứa trẻ này thật là ngốc nghếch quá.”

Ninh Thư vừa bước ra khỏi bệnh viện, thì bắt gặp Sở Tiêu Nhiên tay cầm bó hoa chạy vào.

Hai người đụng mặt nhau, Sở Tiêu Nhiên gỡ chiếc kính đen ra, nhướn mày nói với Ninh Thư: “Luật sư Từ, anh đến bệnh viện thăm ai thế?” 

“Tôi đến thăm một người bạn.” Ninh Thư nhìn xuống bên dưới của Sở Tiêu Nhiên, mạnh mẽ đến nỗi khiến Hạ Hiểu Mạn bị sảy thai.

Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, gương mặt hắn lộ vẻ hoài nghi: “Thật ư?”

Ninh Thư bình tĩnh đi qua Sở Tiêu Nhiên, hai người này có xảy ra chuyện gì cô cũng không thèm quan tâm nữa. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui