Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Bởi vì lúc ở bên ngoài phòng bệnh nghe Ninh Thư nói trước kia Chúc Nghiễn Thu cũng không có tiền để nộp tiền thuốc, Phương Phỉ Phỉ vô cùng băn khoăn, đứng một lúc ở cửa phòng bệnh, chỉnh lại quần áo rồi mới đi vào.

Bởi vì cổ tay, ngón tay đầu đều sưng tấy, đau nhức vô cùng, Chúc Nghiễn Thu kêu bác sĩ đến khám, bác sĩ thấy trên tay hắn không có vết thương cũng không sưng, chỉ nói cơ thể giảm nhiệt, bị đau là rất bình thường.

Phương Phỉ Phỉ đi tới, thấy Chúc Nghiễn Thu nhìn chằm chằm vào tay hắn, mới hỏi: “Nghiễn Thu, cậu đang nhìn gì vậy?” 

Thấy Phương Phỉ Phỉ tới, Chúc Nghiễn Thu không thèm để ý đến cổ tay của mình nữa, đau đớn lúc nãy dường như đều tan biến hết, ôn nhu nhìn Phương Phỉ Phỉ nói: “Cậu đã đến rồi à.”

Phương Phỉ Phỉ ừ một tiếng, rót một chén nước cho Chúc Nghiễn Thu, suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: “Nghiễn Thu, vết thương của cậu nặng như vậy, có nên báo cho người nhà cậu tới thăm không.”

Chúc Nghiễn Thu đang uống nước, nghe thấy liền bị sặc, vội vàng nói: “Không cần.” 

Phương Phỉ Phỉ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy, vết thương của cậu nặng như vậy, tốt nhất vẫn nên báo cho người nhà biết.”

Chúc Nghiễn Thu chắc chắn sẽ không báo với người nhà, nếu báo về nhà, chắc mẹ hắn sẽ không tới, đến lúc đó nhất định là Chúc Tố Nương đến thăm hắn, Chúc Tố Nương và Phương Phỉ Phỉ mà đụng mặt thì biết phải làm sao, ngộ nhỡ Chúc Tố Nương làm lộ chuyện gì ra, đến lúc đó Phương Phỉ Phỉ không thể không rời xa mình.

“Mẹ tớ lớn tuổi, đường xá xa xôi như thế, ngồi ca-nô cơ thể sẽ không chịu nổi, tớ nói cho mẹ biết tớ bị thương, sẽ chỉ khiến mẹ thêm lo lắng, chuyện này không thể nói cho người nhà được.” Chúc Nghiễn Thu giải thích với Phương Phỉ Phỉ, lại kéo tay Phương Phỉ Phỉ: “Đến kỳ nghỉ, tớ muốn dẫn cậu về nhà.” 

Phương Phỉ Phỉ tức giận nói: “Ai muốn về nhà cùng cậu, đúng rồi, tớ còn không biết nhà cậu như thế nào nữa cơ mà?”

Giữa hai lông mày Chúc Nghiễn Thu đen lại, nói chuyện về gia đình mình cho Phương Phỉ Phỉ: “Cha tớ là tú tài thời vãn Thanh, nhưng không làm quan, bắt đầu buôn bán, có điều đã là thế kỷ trước, bây giờ cả nhà đều dựa vào mẹ tớ, cho nên tớ không thể nói cho mẹ biết chuyện bị thương, mẹ không thể bỏ mặc việc làm ăn ở nhà được, không thể tới thăm tớ, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng.”

Chúc Nghiễn Thu trực tiếp bỏ qua Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn, cũng không dám nói thật, nói Chúc gia đã lụi tàn. 

Phương Phỉ Phỉ mỉm cười, gật đầu nói: “Cũng tốt, không nên khiến người già trong nhà sốt ruột.”

Đương nhiên Ninh Thư không biết những lời Chúc Nghiễn Thu nói, cầm hoá đơn đi vào phòng bệnh, trực tiếp nói với Phương Phỉ Phỉ: “Xin mời đi nộp tiền, bác sĩ nói bệnh nhân còn phải nằm viện quan sát thêm một thời gian.”

Phương Phỉ Phỉ nhíu mày, hỏi Ninh Thư: “Bao nhiêu tiền?” 

“Hai đồng đại dương.” Ninh Thư nói: “Chủ yếu là thuốc giảm sốt bệnh nhân dùng khá đắt, đi nộp tiền đi.”

Ninh Thư nói xong, cả phòng bệnh đều yên lặng, không khí vô cùng ngột ngạt, Ninh Thư cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người.

Cuối cùng vẫn là Chúc Nghiễn Thu mở miệng trước: “Phỉ Phỉ, cậu có thể nộp tiền trước giúp tớ hay không, chờ tớ khỏe lại sẽ bảo mẹ gửi tiền cho cậu.” 

Ninh Thư trợn ngược mắt, mẹ mày đã mất, đi tìm thầy gọi hồn chắc.

Phương Phỉ Phỉ nói: “Trước tiên cứ nộp năm đồng đại dương đã, trên người tớ cũng không có bao nhiêu tiền, không đủ hai đồng đại dương, để tớ về mượn bạn học vậy.”

“Có thể thư thả vài ngày không.” Phương Phỉ Phỉ nói với Ninh Thư: “Trên người tôi cũng không đủ tiền.” 

Ninh Thư nhìn chiếc túi thêu hoa Phương Phỉ Phỉ nắm chặt trong tay, cảm thấy trên người Phương Phỉ Phỉ có hai đồng đại dương, nhưng không muốn lấy ra.

Ninh Thư nhếch miệng: “Cái này phải đi hỏi bác sĩ, tôi không thể làm chủ, nếu không đóng tiền, bệnh nhân chỉ có thể xuất viện.”

Lúc này Chúc Nghiễn Thu mới hiểu được cái gì là chó cắn áo rách, trong lòng lại thấy oán hận Chúc Tố Nương, nếu Chúc Tố Nương gửi tiền cho hắn, sẽ không xuất hiện tình huống quẫn bách như thế này. 

Chúc Nghiễn Thu quẫn trí đến nỗi sau lưng đều đã ra mồ hôi, cảm giác vết thương trên người càng đau hơn, còn phải tỏ ra trấn tĩnh như thường nói với Phương Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, vậy cậu đi vay tiền đi, số tiền này tớ nhất định sẽ trả lại.”

Phương Phỉ Phỉ ừ một tiếng, nói với Chúc Nghiễn Thu: “Tớ về trường vay tiền bạn.” Phương Phỉ Phỉ lại nói với Ninh Thư: “Xin hãy thư thả vài ngày.”

Phương Phỉ Phỉ nói xong liền xoay người rời đi. 

Chúc Nghiễn Thu nặng nề thở một hơi, hắn chưa từng cảm thấy khó khăn như vậy, đúng là dù tài đến mấy mà không có tiền cũng phải bó tay.

Trước đây, hắn chưa từng quan tâm đến tiền bạc, không có tiền thì chỉ cần gửi điện báo về nhà, nhưng gần đây, điện báo gửi đi đều như đá chìm đáy biển, hơn nửa tháng nay hắn không hề nhận được tiền nhà gửi.

Lúc trước chút tiền kia đủ để trang trải ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng bây giờ không có tiền, Chúc Nghiễn Thu cũng không biết ra viện rồi thì nên làm gì bây giờ, kiếm tiền từ đâu đây. 

Chúc Nghiễn Thu nghiến răng kèn kẹt, nhất định phải về nhà một chuyến, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại không gửi tiền cho hắn, mỗi lần mở miệng mượn tiền Phương Phỉ Phỉ, Chúc Nghiễn Thu rất khó chịu, hắn không muốn vì tiền mà tình cảm của bọn họ bị sứt mẻ.

Tiền ơi là tiền, trong lòng Chúc Nghiễn Thu oán hận Chúc Tố Nương vô cùng.

Ninh Thư thấy trên mặt Chúc Nghiễn Thu biểu cảm phong phú, oán hận, gian khổ, quẫn bách và bất an đều có, trong lòng cười haha, cho mày biết thế nào là sự khổ cực của đại thiếu gia của gia tộc tàn lụi. 

Khổ chỉ khổ mỗi Chúc Tố Nương, hai mẹ con Chúc Nghiễn Thu vốn cũng không chịu khổ chịu khó gì.

Cũng do Chúc Tố Nương ngốc, Chúc Nghiễn Thu đòi tiền, cô ấy luôn hồ hồ mà đưa cho hắn, ban đầu Chúc Nghiễn Thu còn dùng đủ loại lý do đòi tiền, sau này đến viện cớ cũng không thèm viện nữa, nói thẳng bản thân hết tiền.

Sau này cũng quen dần, cho nên đàn ông không thể để hắn quen thói, càng quen càng khốn nạn. 

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu rất buồn khổ, thấy mụ y tá lòng dạ hiểm độc đứng đó như cọc gỗ nhìn mình, Chúc Nghiễn Thu giận sôi máu, không nhịn được lên tiếng: “Cô còn đứng đó làm cái gì, tôi không muốn cô chăm sóc.”

Biến cho khuất mắt ông mày đi, trong lòng Chúc Nghiễn Thu đang gầm thét.

Ninh Thư: →_→ 

Đạo đức gì vậy, nhìn bộ dạng bây giờ của Chúc Nghiễn Thu chẳng khác nào chó cùng rứt giậu.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi ở đây chờ các người thu dọn đồ đạc.”

“Dọn dẹp đồ gì vậy?” Chúc Nghiễn Thu nhíu mày hỏi. 

“Tôi cảm thấy không bao lâu nữa là cậu sẽ phải xuất viện rồi, hai đồng đại dương tiền thuốc cũng có thể không cần nộp.” Giọng Ninh Thư vô cùng chắc chắn.

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu chợt run lên, ngoài miệng nói: “Bệnh của tôi còn chưa lành, sao có thể xuất viện, hơn nữa bạn gái của tôi nhất định sẽ mượn được tiền.”

Chúc Nghiễn Thu cảm giác mình bị coi thường, trong lòng rất không cam lòng, đồng thời lại lo sợ bất an, hắn cũng không thể chắc chắn Phương Phỉ Phỉ có thể mượn được tiền. 

Bản thân sẽ bị mất mặt, đuổi khỏi viện sao?

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu càng hận người đêm đó cướp đồ của hắn, cướp sạch chỉ để lại cho hắn cái quần đùi, thứ Chúc Nghiễn Thu tiếc nhất là cái đồng hồ Đức của hắn, đó là thứ đắt nhất trên người hắn, đó chính là vinh quang của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui