Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Trong lòng Diệp Tích cũng rất áp lực khi làm người mang thai hộ, nếu không phải vì gia đình, cô ta cũng sẽ không nhịn những lời châm chọc đó của Cảnh Thiếu Trạch.

Lần nào cô ta cũng thấy hắn dịu dàng với Nghê Tịnh, nhưng nhìn sang cô ta thì hắn lại lạnh lùng tà mị làm người ta sợ hãi.

Hơn nữa những hành động của hắn lại làm trái tim cô ta rung động không khống chế được. 

Diệp Tích cảm thấy có lẽ mình đã bị Cảnh Thiếu Trạch nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn rồi.

Diệp Tích hít một hơi thật sâu, lùi ra sau, cách xa Cảnh Thiếu Trạch đang đứng trước mặt mình, cô ta không thể để người đàn ông này lại làm rối loạn tâm tư của mình nữa.

Diệp Tích vừa đẩy Cảnh Thiếu Trạch ra thì thấy Ninh Thư đang đứng ở cửa, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch gọi: “Nghê Tịnh.” 

Cảnh Thiếu Trạch vội vàng quay đầu lại, thấy trên mặt Ninh Thư không thay đổi gì, hắn dịu dàng nở nụ cười hỏi: “Tịnh Tịnh, sao em lại đi vào đây?”

Ninh Thư nhướng mày nói: “Anh vào bếp lâu như thế nên em vào xem sao.”

“Hai người là sao vậy?” Ánh mắt Ninh Thư nhìn qua nhìn lại giữa Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích hỏi. 

Cảnh Thiếu Trạch đi đến khoác tay lên vai Ninh Thư, kéo cô đi ra ngoài.

Hắn còn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diệp Tích một cái.

Cái nhìn lạnh lùng đó làm trong lòng Diệp Tích run lên. 

Thực sự là Cảnh Thiếu Trạch rất yêu vợ mình.

“Thiếu Trạch, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói với hắn, lại nhìn thoáng qua Ninh Thư một cái.

“Anh qua đó đi, em lên phòng trước.” Ninh Thư đẩy tay Cảnh Thiếu Trạch bên người mình ra, nói. 

Cảnh Thiếu Trạch nhẹ nhàng đáp: “Em lên đi.”

Vào phòng ngủ, Ninh Thư lại nghĩ tiếp theo mình nên làm thế nào, nếu Nghê Tịnh đã không muốn trở về nữa thì nhiệm vụ của cô là phải đối phó với Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích rồi.

Hay là thẳng thắn đòi ly hôn nhỉ? 

Như thế khỏi phải khó chịu, nhưng mà cũng không thể để Diệp Tích dễ dàng có vị trí này được.

Những việc làm của Cảnh Thiếu Trạch chính là đang muốn lừa dối Nghê Tịnh mà.

Ninh Thư đang suy nghĩ thì Cảnh Thiếu Trạch đi vào, ngồi xuống giường nói với Ninh Thư: “Tịnh Tịnh, công ty có chút việc, tối nay anh phải tăng ca không về được, một mình em ở nhà cẩn thận nhé.” 

Ninh Thư liếc nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì gấp thế, đã tối rồi còn phải đến công ty nữa?”

“Có một kế hoạch hợp tác phải giải quyết ngay, anh là tổng giám đốc, cần phải có mặt.” Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng nói.

Đồ nói dối! 

Dù có làm ra vẻ dịu dàng nhưng cũng không giấu được tia gian xảo lóe lên trong mắt hắn.

Trên mặt Ninh Thư không có vẻ gì lạ, gật đầu nói: “Anh giải quyết công việc nhanh một chút, đừng thức đêm làm ảnh hưởng sức khỏe.”

Cảnh Thiếu Trạch vươn tay xoa nhẹ bàn tay Ninh Thư, sau đó xoay người rời đi. 

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, lại cảm thấy cơ thể rất khó chịu, luôn bồn chồn không yên.

Không ngờ được bản thân cơ thể Nghê Tịnh lại khó chịu như vậy, còn bị chính chồng mình phản bội nữa, có lẽ khoảng thời gian này cô ấy rất khổ sở nên mới muốn dùng chính bệnh tật của mình mà níu kéo Cảnh Thiếu Trạch ở lại bên cạnh mình.

Chỉ cần lúc nào hắn và Diệp Tích ở chung với nhau là cô ấy lại luôn lấy cớ mình bị phát bệnh. 

Nhưng cách làm này cũng không thể níu kéo được một người mà tim hắn không có hình bóng của mình nữa, khi người ta đã không còn để ý, quan tâm, thì dù có làm gì chăng nữa cũng vô dụng mà thôi.

Khi người đó đã không yêu mình thì mình cũng chẳng còn quan trọng, chẳng là gì cả.

Ngược lại người đau khổ là bản thân mình mà thôi. 

Ninh Thư tu luyện đến khi cả người đầy mồ hôi mới dừng lại, nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ tối, mới không để ý mà đã tu luyện đến giờ này rồi.

Ninh Thư tắm một cái rồi đi xuống tầng uống nước, đi ngang qua phòng của Diệp Tích thì nghe được bên trong có tiếng động.

Ninh Thư áp tai vào tường nghe lén nhưng chỉ loáng thoáng nghe được, cũng không rõ ràng gì. 

Cô suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ mở cửa chính ra ngoài biệt thự, đi vòng qua cửa sổ phòng Diệp Tích.

Đèn trong phòng cô ta vẫn còn mở, Ninh Thư nhìn qua khe hở của rèm cửa thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang nằm trên giường, có lẽ là vừa làm xong chuyện.

Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của Diệp Tích. 

Cảnh Thiếu Trạch thì nhìn bóng lưng trắng mịn của cô ta, lật người cô ta lại đối mặt với hắn nói: “Đừng có làm cái bộ dạng này, không phải cô vì tiền sao, đã như thế thì phải bỏ ra cái gì đó chứ.”

“Tôi...” Ánh mắt Diệp Tích hơi sững sờ, Cảnh Thiếu Trạch nhìn vết đỏ trên người cô ta, ánh mắt tối lại, cúi đầu hôn lên môi cô ta.

Ninh Thư xoay người trở về biệt thự, đi đến phòng của Diệp Tích, giơ chân đạp cửa phòng kêu ầm một cái. 

Sao việc mang thai hộ này lại thành chỗ cho các người lên giường sinh con với nhau vậy? Không phải nói sau khi Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đi thụ tinh nhân tạo thì cho vào trong bụng Diệp Tích sao?

Tôi là người có hiểu biết, các người đừng hòng lừa được tôi.

Hai người ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì vội vàng dừng mọi hành động lại, Cảnh Thiếu Trạch kéo chăn che lên người Diệp Tích. 

Diệp Tích nghe thấy tiếng bên ngoài thì rất hoảng sợ, nhưng hành động kéo chăn che người cho cô ta của Cảnh Thiếu Trạch lại làm trái tim cô ta run lên một cái, thấy mũi mình nóng lên.

Cảnh Thiếu Trạch chỉ mặc mỗi cái quần làm cơ thể lộ ra vẻ cường tráng mạnh mẽ, nhìn rất gợi cảm, Diệp Tích lập tức rời ánh mắt đi, vùi cả người vào trong chăn.

Lông mày Cảnh Thiếu Trạch nhíu chặt lại, đi ra mở cửa lại thấy ngoài cửa không có ai cả, nhìn xung quanh cũng không thấy có người nào khác. 

Ai đang trêu đùa vậy không biết?

Cảnh Thiếu Trạch đóng cửa lại, sau đó mới chậm rãi mặc áo vào.

Diệp Tích nhìn hắn đang cài nút áo sơ mi, ngón tay thon dài vô cùng ưu nhã. 

“Ai ở bên ngoài vậy?” Giọng cô ta có hơi khàn hỏi Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch liếc nhìn cô ta trả lời: “Không có ai cả.”

Sau đó hắn lấy áo khoác ra khỏi phòng. 

Sau khi đạp một cái bên ngoài cửa, Ninh Thư lại quay về phòng ngủ, trong ngực cô hơi khó chịu, mới đi ra biệt thự xong lại leo lên tầng, cơ thể hơi khó chịu.

Ninh Thư nằm trên giường, mở to mắt không ngủ được, trong lòng không biết nói gì cho phải, hai người họ coi như là lâu “ngày” sinh tình sao?

Mùi vị của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch tiêu dao khoái hoạt, từ đó mê luyến cơ thể cô ta. 

Vì sức khỏe của Nghê Tịnh mà lúc làm tình với Cảnh Thiếu Trạch đều rất nhẹ nhàng, không giống như khi làm tình với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch có thể thỏa mãn ham muốn và hưởng thụ khoái cảm chinh phục của đàn ông.

Loại cảm giác này chưa bao giờ hắn được cảm nhận, kể cả lúc ở cùng Nghê Tịnh cũng không đem lại cảm giác như thế.

Hai người này ở cùng với nhau, vứt bỏ Nghê Tịnh một góc không thèm ngó ngàng đến. 

Mãi cho đến khi Diệp Tích sinh đứa bé, Nghê Tịnh cũng vẫn cho rằng đứa bé mà cô ta sinh ra là kết tinh tình yêu của Nghê Tịnh cô và Cảnh Thiếu Trạch.

Lúc đầu mẹ Cảnh Thiếu Trạch quyết định tìm người mang thai hộ, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch sẽ đến bệnh viện lấy trứng và t*ng trùng của mình đông lạnh.

Sau đó mẹ hắn dẫn Diệp Tích về, để cô ta ở lại nhà họ Cảnh chăm sóc sức khỏe, đợi đến khi sức khỏe tốt thì cấy trứng và t*ng trùng vào tử cung của cô ta. 

Sau khi Diệp Tích sinh xong rồi biến mất thì Nghê Tịnh toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé, khiến cơ thể cô ấy ngày càng không tốt, sức khỏe dần yếu đi, cuối cùng chết trong phòng phẫu thuật.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nghĩ có lẽ mẹ Cảnh Thiếu Trạch vốn dĩ không muốn dùng trứng của Nghê Tịnh. Những chuyện xảy ra cũng đều do một tay bà ta mà ra.

Ninh Thư cười ha ha hai tiếng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui