Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư đưa USB cho bồi thẩm đoàn, bên trong đều là những chứng cứ vô cùng quan trọng.

Người của bồi thẩm đoàn cắm USB vào máy tính, sau đó mở ra từng video.

Trong căn phòng chỉ toàn âm thanh được lưu trong máy tính, có tiếng nói chuyện giữa bà Cảnh và Diệp Tích, muốn Diệp Tích nhanh chóng mang thai, có tiếng Diệp Tích và con trai mình lúc bên cạnh nhau. 

Còn nói đứa con sinh ra là của Nghê Tịnh, để Nghê Tịnh nuôi nấng, để nó thừa kế gia sản của Cảnh gia, đứa trẻ sẽ có cuộc sống giàu sang nhung lụa.

Còn có đoạn Cảnh Thiếu Trạch đưa tiền nuôi dưỡng cho Diệp Tích.

Người nhà Nghê gia đều đã từng nghe rồi, nhưng hôm nay nghe lại những lời nói vô liêm sỉ này, tức giận đến đỏ bừng mặt. 

Cánh phóng viên ngồi xung quanh vô cùng náo loạn, không ngờ còn có thứ kịch bản mang thai hộ máu chó như vậy, thể loại tin tức giật gân này chính là thứ khiến họ chú ý nhất.

Cảnh gia ai nấy cũng cứng đơ cả người, ông Cảnh nhíu chặt lông mày, trong phút chốc như già đi chục tuổi, cả đời ông bôn ba chốn thương trường, không ngờ có ngày lại bại dưới tay một người phụ nữ yếu ớt.

Ông Cảnh hoàn toàn không thèm quan tâm tới Nghê Tịnh, một người phụ nữ thì có thể gây ra được phong ba bão táp gì chứ, nhưng thật không ngờ cục diện bây giờ lại diễn biến như thế này. 

Sắc mặt bà Cảnh vô cùng khó coi, nhất là khi phóng viên liên tục chụp hình bà, trong lòng bà hận Ninh Thư vô cùng.

Cảnh Thiếu Trạch nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn, cứ ngây người nhìn Ninh Thư, như đang nhìn một người xa lạ vậy: “Tại sao em lại như thế, tại sao em lại như thế, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?”

Cảnh Thiếu Trạch vốn nghĩ mình rất yêu Nghê Tịnh, nhưng hiện tại hắn lại đang có cảm giác mình đang bị phản bội. 

Ninh Thư biểu cảm vô cùng lãnh đạm: “Vậy anh nghĩ anh đối xử với tôi như thế nào?”

Cảnh Thiếu Trạch điên cuồng nắm lấy đầu: “Nhưng em không hề nói gì với anh, em, em…”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Làm loạn lên rồi cãi vã thì được ích gì, một phát trúng đích mới là điều cô mong muốn. 

Ninh Thư biết cơ thể mình không được khỏe, nếu không may bị Cảnh gia sát hại, thì nhiệm vụ sẽ kết thúc.

Nói thẳng ra thì Cảnh gia không hề ngó ngàng gì tới Nghê Tịnh, không hề quan tâm tới cảm nghĩ của Nghê Tịnh, nên Ninh Thư mới có cơ hội ghi lại được những cảnh này.

Nếu như họ để ý một chút, thận trọng hơn một chút, thì Ninh Thư rất khó thực hiện được kế hoạch của mình. 

“Tôi muốn xin tạm nghỉ điều trần.” Cảnh Thiếu Trạch cắn chặt răng rồi nói, toàn thân run rẩy.

Ninh Thư lạnh lùng nói: “Tôi từ chối điều trần, tôi muốn kiện tới cùng.”

“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, đứng bật dậy, hét vào mặt Ninh Thư: “Cô nhất định phải làm như vậy ư? Làm như vậy cả hai bên đều chịu tổn thất, đây là kết cục mà cô mong muốn ư?” 

Ninh Thư gật đầu: “Tôi thấy rất thanh thản, trước đây anh đã được thoải mái rồi, giờ đến lượt tôi chứ.”

“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch lộ rõ vẻ uất hận, tức đến mức tím tái cả mặt, cơ thể không ngừng run rẩy, còn có chút sợ hãi.

“Quan tòa, thân chủ của tôi muốn tạm dừng điều trần, cơ thể của thân chủ tôi hiện không được tốt, khẩn cầu quan tòa cho tạm nghỉ.” Luật sư của Cảnh Thiếu Trạch trông thấy Cảnh Thiếu Trạch đang bị kích động liền vội vã nói. 

Quan tòa gõ búa: “Tạm nghỉ phiên tòa trong một tiếng.”

Bà Nghê đưa nước cho Ninh Thư: “Con mau uống chút nước đi.”

“Em còn tiếp tục được nữa không?” Nghê Ngôn hỏi. 

“Em vẫn ổn.” Tuy giọng nói có chút yếu ớt nhưng không phải cãi nhau trên tòa, nên không có gì đáng ngại.

“Nghê Tịnh, đồ đàn bà độc ác, cô còn muốn hai trăm triệu ư, cái cơ thể tàn phế của cô mà đáng giá hai trăm triệu.” Bà Cảnh mắng Ninh Thư té tát: “Cảnh gia gặp vận đen tám đời nên mới rước người như cô về làm dâu, vừa quay người là đâm một nhát dao vào nhà chồng, loại người như cô ai mà thèm lấy chứ.”

“Vậy còn bà làm mấy trò bẩn thỉu sau lưng tôi thì sao, tôi về Cảnh gia làm một người con dâu bù nhìn, coi Cảnh gia như mái ấm gia đình ruột của mình cũng là vận đen tám đời của tôi.” Ninh Thư nói một cách bình tĩnh. 

“Đúng rồi, bây giờ con trai bà không thể sinh con, chồng bà thì đang tìm người mang thai hộ, hy vọng bà sẽ không gặp phải người mang thai hộ nào như Diệp Tích.” Ninh Thư cười một cách mỉa mai: “Muốn có đứa con bằng cách mang thai tự nhiên nào có dễ đến thế?”

“Cô…” Bà Cảnh tức đến mức cơ thể run bần bật, chỉ tay vào Ninh Thư: “Cô là đồ đàn bà miệng lưỡi ác độc.”

Bà Cảnh đưa tay ra định đánh Ninh Thư, nhưng bị Nghê Ngôn giữ tay lại, rồi gạt tay bà sang một bên: “Người nhà Nghê gia không phải bà muốn đánh là có thể đánh được đâu.” 

“Thôi được rồi, đừng có làm loạn nữa.” Ông Cảnh quát một tiếng, mặt ông tối sầm lại.

Ông Cảnh sau khi quát mắng vợ một trận, nhìn sang Ninh Thư nói: “Chuyện này là do lỗi của cha, xảy ra chuyện thế này, người làm trụ cột trong nhà như cha cũng vô cùng khó xử.”

“Ông biết chuyện nhưng ông ngầm thừa nhận.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Trong nhà Cảnh gia tôi chỉ là một con ngốc, một con ngốc bị ba người mang ra làm trò đùa, tôi sẽ không khoan nhượng chuyện này đâu, tôi sẽ ly hôn và nhận hai trăm triệu tiền bồi thường.” 

Sắc mặt ông Cảnh vô cùng khó coi, nói một cách lạnh lùng: “Thực sự không thể nhượng bộ.”

“Quyết không nhượng bộ, ông dọa con gái tôi thì có gì tài ba cơ chứ, vụ kiện này sẽ phải làm tới cùng.” Ông Nghê đẩy Ninh Thư ra đứng phía sau lưng mình: “Đừng quên hiện giờ con trai ông vẫn đang nuôi tình nhân, ông cứ chờ nó ngồi tù ba tháng nửa năm đi, tôi nói cho ông biết, chuyện này không dừng lại ở đây đâu, cùng lắm là cả hai bên cùng tổn thất.”

“Nhìn xem vợ ông đã làm nên mấy chuyện tốt đẹp gì, muốn âm thầm đẻ con riêng, kế nghiệp Cảnh gia, nói không chừng còn định kế nghiệp Nghê gia nữa, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cứ ở đó mà mơ.” Ông Nghê tức giận nói. 

Ông Cảnh xoa xoa trán, sắc mặt vô cùng khó coi, nói với Ninh Thư: “Tôi đồng ý cho ly hôn, cũng có thể bồi thường hai trăm triệu, nhưng những cổ phần cô đang giữ trong tay thì phải trả lại cho Cảnh gia.”

Khi ông Cảnh nhắc đến số tiền hai trăm triệu, đôi môi run lên bần bật, một lúc đòi một số tiền lớn như vậy, toàn bộ gia sản nhà Cảnh gia còn chưa đủ hai trăm triệu.

Ninh Thư nhẹ nhàng nói: “Cổ phần này là tài sản trước hôn nhân, là thứ thuộc về tôi, ông không có tư cách đòi.” 

Nhớ ngày xưa, để tỏ thành ý của mình, Cảnh gia đã trích 1% cổ phần công ty cho Nghê Tịnh, ông Nghê cũng đã giao lại cổ phần công ty cho Nghê Tịnh.

Trong giấy chuyển nhượng cổ phần cũng ghi tên của Nghê Tịnh.

Ông Cảnh lúc đó nhìn vào gia sản của Nghê gia, con trai ông ta cũng thích Nghê Tịnh nên mới đồng ý làm thông gia. 

1% cổ phần để đổi lấy cơ hội hợp tác với Nghê gia, để đạt được lợi nhuận cao hơn.

Sau này khi biết Nghê Tịnh đã có được cổ phần và lấy chồng thì số cổ phần này mới thực sự nằm trong tay Nghê Tịnh.

“Hơn nữa, tôi đã chuyển nhượng số cổ phần này cho người khác rồi.” Sắc mặt Ninh Thư vô cùng lạnh lùng. 

Ông Cảnh tối sầm mặt, Ninh Thư không thèm quan tâm đến ông ta: “Tôi đã chuyển nhượng cho cổ đông Lý, có vẻ như trong tay cổ đông Lý cũng có không ít cổ phần.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư một cách căm hận, “Cô biết rõ cổ đông Lý tâm địa ác độc, lại còn chuyển nhượng cổ phần cho ông ta, Nghê Tịnh, cô thật tàn nhẫn.”

Cảnh Thiếu Trạch đương nhiên hiểu rõ tình trạng công ty, cổ đông Lý trong tay có nhiều cổ phần của Cảnh gia, nếu như có thêm cổ phần của Ninh Thư e rằng hắn sẽ cướp đoạt công ty của Cảnh gia. 

Biết được Ninh Thư đã chuyển nhượng cổ phần cho cổ đông Lý, tình cảm vợ chồng trong lòng hắn đã tan biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui