Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Sớm biết, ngàn vàng khó mua được hai từ sớm biết, bây giờ Tạ Ý Viễn vô cùng hối hận khi mình chọc đến Tống Hề Hàm, khiến công ty nhà hắn không thể tiếp tục hoạt động, nhân viên của công ty cũng vì vậy mà mất mạng.

Có điều Tạ Ý Viễn cũng rất đau khổ, người bình thường làm gì có ai nghĩ tới bên cạnh Tống Hề Hàm lại có một con quỷ vương chứ, gặp người con gái mình thích thì nhất định phải theo đuổi thôi.

Xét cho cùng, điều kiện của Tạ Ý Viễn cũng không tồi, gia đình giàu có, tuy tướng mạo kém xa Phong Dận, thế nhưng cũng coi như là nổi bật trong đám người bình thường. 

Sắc mặt Tạ Ý Viễn tái nhợt, vô cùng khó chịu, nhìn Ninh Thư, nghiêm giọng nói: "Thật sự không có cách nào giết chết hắn sao? Làm hắn hồn phi phách tán."

Sự giận dữ trong lòng Tạ Ý Viễn cũng bị kích động, người ta muốn bóp cổ hắn để giết hắn, hắn không thể cứ nghển cổ chịu chết, không hề chống cự, ngoan ngoãn đón nhận cái chết.

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi. 

Ninh Thư mím mím môi: "Con người ai cũng có điểm yếu, cho dù biến thành quỷ cũng vậy, chỉ có thể từ từ rồi tính thôi."

"Không thể từ từ được, tôi lo lắng hắn sẽ đối phó với nhân viên của công ty." Tạ Ý Viễn nói.

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. 

Dù sao cái chết của vị nữ cấp trên này đã mang đến rất nhiều phiền phức cho Tạ gia, nếu như trong công ty lại thêm một nhân viên nữa xảy ra chuyện, Tạ gia nhất định không thể chịu đựng nổi.

Những cái chết liên tục xảy ra sẽ đẩy Tạ gia đến trước đầu sóng ngọn gió.

Hiện tại Tạ Ý Viễn chỉ lo lắng điều này, hắn không sợ quỷ vương đến tìm Tạ gia, chỉ sợ quỷ vương lại gây ra những chuyện như vậy. 

Ninh Thư cảm thấy không thoải mái, trước đó phải làm phép siêu độ cho nữ cấp trên, bây giờ thân thể rất khó chịu, cô liền nói với Tạ Ý Viễn: "Chúng ta về trước đi."

Tạ Ý Viễn lái xe, Ninh Thư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tạ Ý Viễn đang lái xe đột nhiên giẫm phanh xe dừng lại.

Xe đột ngột dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, cả người Ninh Thư lao về trước, lập tức khiến trái tim Ninh Thư đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch. 

"Tại sao lại đột nhiên dừng xe?" Ninh Thư tức giận hỏi.

Tạ Ý Viễn nói: "Tôi vừa mới nhìn thấy một người đứng ở giữa đường, nên liền đạp phanh xe dừng lại."

Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn, không nói nên lời. 

Cho dù là những người có sức khỏe yếu cũng chẳng có ai gặp quỷ ban ngày cả.

Ninh Thư dán lá bùa lên trên người Tạ Ý Viễn: "Thẳng ngực lên, sợ cái quái gì, trong lòng không sợ bất kỳ yêu ma quỷ quái nào hết."

Trở lại biệt thự, Ninh Thư đi vào phòng khách, liền thấy một ông già mặc áo đạo sĩ, tóc búi cao, trên tay hắn cầm một tấm vải buồm, mặt trên vẽ hình âm dương bát quái, phía dưới viết “Chỉ điểm cho quân tử lạc đường, giải thoát sự bức bối trong lòng bấy lâu nay”. 

Có vẻ rất cát bụi dặm trường.

Lúc này hắn đang nói chuyện với Tạ Vĩ Minh, chốc chốc lại vuốt chòm râu trắng tinh của mình.

Ninh Thư vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, liền vội vàng đi tới nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây." 

Chẳng phải ông nên ở chỗ cách nơi này hơn nghìn dặm sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Ông quay đầu lại nhìn Ninh Thư, thấy sắc mặt Ninh Thư tái xanh: "Bị thương sao?"

Lão kéo cổ tay Ninh Thư qua bắt mạch, mắt liếc nhìn Ninh Thư: "Tại sao lại khiến mình trở nên thảm hại như vậy?" 

Ninh Thư hỏi: "Sao người lại tới đây, sư đệ sư muội thì sao, người bỏ lại bọn chúng để chạy tới đây sao?"

"Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây."

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, sư đệ sư muội của con ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, bọn chúng đang ở nhờ nhà của một gia đình nông dân." Ông lão nói: "Gần đây ta cứ nơm nớp lo sợ, cảm giác con đã xảy ra chuyện, nên ta tới xem sao." 

Ninh Thư thở phào một hơi.

"Con làm sao vậy, chẳng phải ta đã nói với con rồi sao, không được cố chấp đối đầu với những con quỷ lợi hại." Ông lão tức giận nói, lấy thuốc đưa cho Ninh Thư: "Uống đi."

Ninh Thư do dự nuốt viên thuốc giống như bi đất vậy, đột nhiên nhớ đến chuyện chiếc la bàn, không giống với chiếc la bàn ông lão nói lúc đó, trong la bàn lại có rồng bay ra. 

Ông lão sờ sờ cằm của mình, nói: "Cái la bàn này là pháp khí của tổ sư gia, đã tìm được long mạch ở nhiều nơi, la bàn hấp thu long khí, xảy ra tình huống như vậy cũng là một hiện tượng bình thường."

"Con có thể đẩy long khí của la bàn bay ra, đó là phúc của Mao Sơn ta." Ông lão vuốt râu nói: "Sau này chức chưởng môn sẽ giao cho con."

Ninh Thư: →_→ 

Làm chưởng môn thì được lợi gì, còn phải phụ trách kiếm kế sinh nhai nuôi cả một đại gia đình, vất vả vô cùng.

Còn không thể giả vờ khổ sở, nói đến đạo sĩ Mao Sơn, người ta đều nói là kẻ lừa đảo.

"Đạo trưởng, ông đến rồi sao, trong lòng tôi thấy yên tâm hơn rồi." Tạ Vĩ Minh nói: "Tình hình hiện giờ rất xấu, nhân viên của công ty tôi cũng đã xảy ra chuyện." 

Ông lão nói: "Cái này..."

"Đạo trưởng, ông yên tâm, giải quyết xong chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp mọi người tu sửa lại đạo quán, sẽ quyên góp một số tiền lớn cho đạo quán."

Tạ Vĩ Minh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu như lại có nhân viên gặp chuyện không may, chỉ sợ cơ quan tư pháp sẽ tham gia vào điều tra công ty, đây chắc chắn là một đả kích to lớn đối với danh tiếng của công ty. 

Công ty thực sự không thể tiếp tục hoạt động được nữa.

Ông lão nói: "Tôi sẽ đến từng nhà làm phép, ông yên tâm."

"Làm phiền đạo trưởng rồi." Tạ Vĩ Minh thở phào một hơi. 

Tạ Vĩ Minh sai người hầu dọn dẹp một căn phòng để cho đạo trưởng ở.

Lúc ăn cơm, hai người Ninh Thư và ông lão ăn hết cả một bàn đồ ăn, khiến Tạ Ý Viễn kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Đạo quán này nghèo đến mức độ nào, mà ai cũng như quỷ chết đói vậy. 

Sau khi ăn cơm xong, ông lão không ậm ờ, lập tức đến nhà nhân viên làm phép, Tạ Vĩ Minh cũng đi cùng ông.

Trước khi đi, ông nói với Ninh Thư: "Cố gắng nghỉ ngơi trị thương cho thật tốt."

Ninh Thư gật đầu: "Sư phụ, người cẩn thận một chút, quỷ vương rất lợi hại." 

Ông nói: "Ta biết rồi."

Tạ Ý Viễn và Ninh Thư ở lại biệt thự, Tạ Ý Viễn nói với Ninh Thư: "Sư phụ cô đúng là... một người giàu tình cảm."

Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn, định trở về phòng tu luyện, Tạ Ý Viễn thấy Ninh Thư đi, vội vã đi theo phía sau Ninh Thư. 

"Anh làm cái gì vậy?" Ninh Thư hỏi.

Tạ Ý Viễn sờ sờ mũi, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên ở chung một chỗ, tách ra sẽ bị quỷ vương tiêu diệt từng người một."

"... Người ta cần tiêu diệt từng người sao? Cho dù hai chúng ta ở chung một chỗ, cũng không bằng một đầu ngón tay của người ta." Ninh Thư không biết nói gì: "Tôi phải vào phòng rồi, anh theo tôi làm gì?" 

"Cái kia, tôi với cô ở cùng nhau đi." Tạ Ý Viễn không đợi Ninh Thư đồng ý, liền chui vào phòng Ninh Thư.

Ninh Thư: →_→

Hay lắm, sao lại sợ thành bộ dạng như vậy rồi. 

Ninh Thư không để ý đến hắn, bắt đầu bố trí Tụ Linh trận, linh khí đầy đủ mới có thể chữa trị được vết thương trong tim mạch.

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư nắm lấy pháp quyết, hết lần này đến lần khác, cảm thấy người con gái này thật sự rất ngốc.

Đến khi Tụ Linh trận thành công, Ninh Thư nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất để tu luyện. 

Tạ Ý Viễn trực tiếp nằm trên giường ngủ, lâu lắm rồi hắn không được ngủ một giấc ngon lành, không phải bị quỷ nhập, thì bị quỷ đe dọa.

Cả người mệt mỏi như muốn nổ tung.

Trong phòng yên tĩnh, Ninh Thư vận khí đến tim mạch, kình khí từ từ chữa trị trái tim của cô. 

Trong lòng Ninh Thư thấy hơi lo lắng, yên bình của hiện tại chẳng qua chính là sự yên tĩnh giữa cơn bão tố, bởi vì tình trạng sức khỏe hiện giờ của Tống Hề Hàm không tốt, khiến Phong Dận không có cách nào tới gây sự với bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui