Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Thời Tư Nam thấy Ninh Thư thèm không để ý tới mình thì trong lòng vô cùng bực bội, lấy đồ của mình rồi ra khỏi phòng của Ninh Thư.

Ninh Thư không đi dỗ dành Thời Tư Nam, cô cũng không phải mẹ ruột con bé nên không chút thương hại con bé, mặc kệ nó đi.

Thời Tư Nam đi rồi, Ninh Thư ở trong phòng bày Tụ Linh trận, sau đó bắt đầu tu luyện. 

Thời Tư Nam là nữ chính, kiểu gì cũng không chết được, xui xẻo chính là loại pháo hôi như cô nên phải biết tự tăng cường thực lực của mình.

Thời Tư Nam trở về phòng ngủ của mình, bật đèn liền thấy Tịch Mộ Thành đang nằm trên giường mình. Áo sơ mi trên người ông cậu cởi mất ba chiếc cúc, lộ ra vòm ngực rắn chắc.

Đầu của cậu đang gối lên chiếc gối của nó, không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này Thời Tư Nam lại thấy cậu mình trông gợi cảm chết đi được. 

Thời Tư Nam bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất nóng, máu trong người như sôi trào khiến cả người nó đều là mồ hôi, chân tay bỗng trở nên thừa thãi không biết để ở đâu.

Rõ ràng đây là phòng của cô bé, sao nó lại có cảm giác mình bước vào nhầm phòng rồi nhỉ.

Đầu lưỡi Thời Tư Nam đều cứng ngắc, lắp bắp nói: "Cậu... cậu ơi, cậu sao thế, sao lại ở trong phòng con thế này." 

Tịch Mộ Thành giơ tay lên chặn lại ánh sáng, nhìn xung quanh một lát rồi nhướn mày nói: "Đây là phòng cháu hả, xin lỗi cậu vào nhầm phòng."

Thời Tư Nam xua tay nói: "Không sao đâu cậu, cậu về phòng cậu đi."

Tịch Mộ Thành ngồi dậy, ngả người về sau, tay chống xuống giường, cơ bắp liền hiện lên cuồn cuộn sau lớp áo sơ mi. Tịch Mộ Thành nhàn nhạt nói: "Chân cậu đau quá, qua đây dìu cậu với." 

Thời Tư Nam bước tới bên giường vươn tay toan dìu hắn.

Tịch Mộ Thành mỉm cười, bám lấy cánh tay của Thời Tư Nam, hơi dùng sức một chút đã kéo nó ngã vào trong lồng ngực mình.

Cánh tay Tịch Mộ Thành ôm trọn vòng eo của Thời Tư Nam, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ từ cơ thể xuyên qua lớp quần áo vẫn nóng rực. 

Thời Tư Nam sững sờ, ngây người nhìn Tịch Mộ Thành, ở khoảng cách gần thế này khuôn mặt cậu thật khiến người ta muốn nghẹt thở, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau.

Thời Tư Nam cứ như bị bỏng vội vã vùng ra, khuôn mặt nhỏ bé cuống quýt, lắp bắp nói: "Cậu... Cậu..."

Thời Tư Nam cảm thấy mình hình như bị bệnh gì rồi, cứ nhìn thấy Tịch Mộ Thành là trong lòng lại cảm thấy bất an khiến cô bé muốn trốn tránh Tịch Mộ Thành, nhưng lại không kìm lòng được muốn tới gần cậu. 

Tịch Mộ Thành cong khóe miệng nhìn Thời Tư Nam: "Sao vậy? Dìu cậu một chút cũng không được hả?"

Thời Tư Nam kiềm chế lại kích động muốn co cẳng chạy đi, nhưng lại không dám tới gần Tịch Mộ Thành nên cứ đứng ngây ngốc tại chỗ cũ.

Tịch Mộ Thành thấy Thời Tư Nam như sắp khóc tới nơi liền hỏi: "Cháu gặp chuyện gì phiền lòng sao?" 

Thời Tư Nam lập tức thõng vai xuống, nói: "Mẹ muốn tống con ra nước ngoài."

Ánh mắt của Tịch Mộ Thành lóe lên tia sắc bén, sau đó liền nhẹ nhàng hỏi han: "Tư Nam có muốn đi không?"

Thời Tư Nam lập tức lắc đầu: "Con không muốn đi, con chẳng quen ai ở nước ngoài cả, với lại còn xa xôi như thế, con sợ lắm." 

Tịch Mộ Thành cong khóe môi nói: "Cậu có thể giúp cháu."

Thời Tư Nam lập tức nhìn Tịch Mộ Thành đầy mong đợi, nói: "Cậu, cậu có cách gì?"

"Đi tìm ông ngoại, cậu sẽ ở bên cạnh nói thêm vào." Tịch Mộ Thành nói xong liền đứng dậy khỏi giường. 

Thời Tư Nam lập tức chạy tới ôm chặt lấy cổ Tịch Mộ Thành, nhảy cẫng lên vui sướng nói: "Cảm ơn cậu, cậu thật tốt quá đi."

Tịch Mộ Thành hơi cúi đầu, hít hà hương thơm trên người Thời Tư Nam, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng sợ.

Thời Tư Nam lúc này mới nhận ra mình đang ôm cậu liền vội vã buông cổ Tịch Mộ Thành ra, mặt nó đỏ bừng, chân tay luống cuống nói: "Con xin lỗi, con, con không phải cố tình làm vậy đâu." 

Tịch Mộ Thành vừa cười vừa nói: "Cậu thích sự gần gũi của Tư Nam."

Thời Tư Nam đang giận Ninh Thư muốn tống nó ra nước ngoài nên sáng hôm sau vừa nhìn thấy Ninh Thư, Thời Tư Nam không thèm chào hỏi, hai má phồng lên, thở phì phò giận dỗi.

Lúc ăn sáng Thời Tư Nam làm nũng với ông cụ: "Ngoại ơi, cháu không muốn ra nước ngoài đâu." 

Ông cụ sững sờ một lúc, hỏi: "Ra nước ngoài?"

Tịch Mộ Thành chỉ nhướn mày, cười mà cũng như không cười nhìn Ninh Thư.

"Ông có bắt cháu phải ra nước ngoài à?" Ông cụ nói. 

Thời Tư Nam lập tức tuôn ra một tràng: "Mẹ cháu nói cháu phải ra nước ngoài, ngoại ơi, cháu không muốn xa ông ngoại, ngoại, ngoại ơi..."

Thời Tư Nam lắc lắc cánh tay của ông cụ khiến ông cụ nhất thời hết cách, vội nói: "Được rồi, được rồi, không đi đâu hết. Con bé xinh xắn thế này sao có thể ra nước ngoài mà học thứ xấu về chứ."

Tịch Mộ Thành nâng tách cà phê, nhàn nhạt nói: "Sao cứ phải ra nước ngoài cho bằng được, tưởng xuất ngoại là có thể đánh bóng bản thân hả. Bên nước ngoài nếp sống chẳng ra làm sao, hỗn loạn lắm, HIV-AIDS rồi thì hút chích ma túy đầy đường. Con nhà giàu cứ mười đứa ra nước ngoài thì chín đứa bị nhiễm thói xấu, nào có học được thứ gì, ngược lại còn trở thành kẻ người không ra người, ngợm chả ra ngợm." 

"Cảm ơn cậu." Thời Tư Nam cười với Tịch Mộ Thành.

Ông cụ gật đầu: "Không được cho con bé đi."

Ông cụ nói với Ninh Thư: "Tính cách của Tư Nam không hợp sống ở nước ngoài." 

"Mẹ, mẹ thấy chưa cả ông ngoại và cậu đều không tán thành cho con ra nước ngoài."

Ninh Thư:...

Thật là, bây giờ thì cô chính là người xấu rồi. 

Ninh Thư thật muốn lật cái bàn, kệ má mài thích làm gì thì làm, ai mà rảnh lo cho mài chứ, tưởng người ta tình nguyện tính toán lo liệu thay mài chắc.

Cho dù Thời Tư Nam phải ra nước ngoài thì cũng không thể để nó đi một mình như vậy, chắc chắn Ninh Thư phải sắp xếp sao cho ổn thỏa.

Ninh Thư không biết Thời Tư Nam có phải là không nỡ xa ông cậu khôi ngô tuấn tú của mình không. 

"Cha, cha nói thế nào thì cứ theo như vậy." Ninh Thư hờ hững nói.

Trên mặt Thời Tư Nam lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn cậu." Sau đó mới nói với Ninh Thư: "Con cảm ơn mẹ."

Tịch Mộ Thành nhếch khóe miệng, hớp một ngụm cà phê, hắn rõ ràng đang cười hả hê trên nỗi đau khổ của Ninh Thư. 

Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, tiếp tục ăn sáng, giải quyết liền một lúc ba chiếc sandwich, lại uống hết một cốc sữa.

"Mẹ đưa con tới trường." Ninh Thư nói với Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam vừa bực bội vừa chột dạ, lúc trước nó lôi kéo ông ngoại và cậu gây áp lực với mẹ, bây giờ mẹ muốn đưa nó tới trường chắc là muốn giáo huấn nó một trận trên đường đây. 

Ninh Thư thấy Thời Tư Nam không nói gì liền hỏi: "Hôm nay không tới trường hả, bài vở của con nhiều lắm mà?"

Thời Tư Nam không cam lòng mà vẫn phải xách ba lô lên, theo Ninh Thư ra khỏi biệt thự.

Đến khi xe lăn bánh ra khỏi biệt thự, Ninh Thư tấp xe vào ven đường, lên tiếng: "Tư Nam, con phải giữ khoảng cách với cậu của con." 

"Vì sao ạ?" Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: "Cậu là người thân của con, với người thân mà vẫn phải giữ khoảng cách sao?"

"Cậu là bậc cha chú của con, lại là con trai nên tất nhiên phải giữ khoảng cách, hiểu chưa?" Ninh Thư vô cùng mệt mỏi nói tiếp: "Như khi ở trường con cũng phải giữ khoảng cách với các bạn nam."

Có thể giữ khoảng cách với đám con trai ở trường, tại sao lại không thể giữ khoảng cách với Tịch Mộ Thành hả, đừng có viện mấy cái cớ nhăng cuội kiểu như cậu là người thân của con chứ (╯°Д°)╯︵┻━┻. 

"Khác nhau mà mẹ." Thời Tư Nam lắc đầu: "Cậu và các bạn nam ở trường khác nhau."

Đúng là khác nhau, các bạn nam ở trường không đẹp trai bằng cậu Tịch Mộ Thành của mài. (╯°Д°)╯︵┻━┻


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui