Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Cơ thể Thời Tư Nam đau nhức, Tịch Mộ Thành cũng thấy đau cả người, chỗ kia có cảm giác đau đớn tê dại, càng căng cứng khó chịu như muốn nổ tung vậy.

Hắn cắn răng nhịn đau, lúc phóng thích cuối cùng đột nhiên lại đau đến phải hét lên.

Hắn nhíu chặt mày lại, nhìn chất lỏng chảy ra vàng như nước mủ, lại có mùi tanh hôi, lẫn theo cả tơ máu. 

Tịch Mộ Thành đột nhiên ý thức được cơ thể hắn có vấn đề, lúc trước trong lòng hắn còn kiêu ngạo về năng lực mạnh mẽ của mình, một đêm bảy lần cũng không tính là gì, hắn có thể làm cả đêm cũng được.

Bây giờ hắn mới biết do hắn không biết tiết chế, phóng túng quá độ, cứ nhìn thấy Thời Tư Nam là lại muốn vận động, khiến nó ở dưới thân hắn mà thở gấp.

Hắn làm không biết mệt, cơ thể luôn luôn tràn đầy sức lực, nhưng bây giờ cả người đều như bị móc rỗng vậy. 

Tay Tịch Mộ Thành chống lên sofa, cánh tay run run, Thời Tư Nam ở dưới thân hắn đã mệt đến nỗi không còn sức mà mở mắt nữa.

Thân thể hắn lại bắt đầu nổi lên phản ứng, lại muốn “lăn lộn” một phen.

Tịch Mộ Thành muốn phát điên lên, vội vã đứng dậy, mặc xong quần áo liền quay đầu đi luôn, giống như sau lưng có quỷ vậy. 

Thời Tư Nam nhớ đến bộ mặt lạnh lùng vô tình của hắn, tim nhói đau, lấy đồ ngủ che nơi riêng tư của mình, nằm trên sô pha không nhúc nhích.

Nó nằm đó lặng lẽ rơi lệ, mặt đầy bi thương, giống như cả thế giới đều quay lưng lại với nó vậy.

Tịch Mộ Thành rời khỏi biệt thự, đi thẳng đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói hắn nên cấm dục, nghỉ ngơi một thời gian, rồi lại cho hắn ít thuốc bổ thận. 

Hắn không muốn quay về biệt thự nhà họ Thời, cứ nghĩ đến Thời Tư Nam lại khiến tim hắn run lên, cơ thể khô nóng khó chịu, lúc không có nó bên cạnh thì hắn đều phải tự mình giải quyết.

Tịch Mộ Thành không biết Thời Tư Nam có phải hồ ly tinh chuyên đi hút dương khí của đàn ông hay không? Nếu không, sao cứ nhìn thấy nó thì hắn lại không thể kiềm chế được, hận không thể đặt nó dưới thân mà dày vò chứ.

Tịch Mộ Thành uống thuốc bổ thận bác sĩ cho cũng không có tác dụng, cơ thể hắn lúc này không cần bổ thêm nữa, nếu uống thuốc sẽ càng khiến người hắn khô nóng hơn mà thôi. 

Bây giờ ngay cả đi vệ sinh hắn cũng sẽ xuất tinh, nhưng chỉ có một ít, không ra nhiều.

Tuy hắn không về biệt thự nhà họ Thời, nhưng trong lòng lại nhớ đến dáng vẻ quyến rũ động lòng người lúc ở dưới thân hắn của Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành vừa nghĩ đến đó thì phía dưới lại cương lên, hắn không còn cách nào, đành phải tự mình giải quyết, sau đó lại thấy đầu óc choáng váng, tim đập nhanh như muốn nổ tung. 

Thế nhưng khi ham muốn dục vọng nổi lên thì hắn đâu còn nghĩ đến những chuyện khác nữa, đang luẩn quân trong cái vòng tuần hoàn: được lấp đầy → ảo não hối hận → được lấp đầy → ảo não hối hận → lại được lấp đầy → trời, không chịu nổi nữa rồi → không thể tiếp tục như thế...

Một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, chỉ cần nghĩ đến ba chữ Thời Tư Nam thôi thì cũng khiến hắn hưng phấn cả ngày.

Trong đầu hắn luôn hiện lên hình dáng mê người của nó. 

Cho nên hắn có ở biệt thự hay không cũng giống nhau.

Tịch Mộ Thành gầy đi rất nhiều, vành mắt đen thui, râu mép cũng rất lâu mới dài thêm. Lúc trước mỗi buổi sáng hắn đều phải cạo râu, nhưng giờ đây mấy ngày liền không cạo cũng không sao.

Điều này cho thấy chức năng thận của hắn không tốt. 

Tịch Mộ Thành lại chạy đến bệnh viện, nhưng ai cũng nói do hắn mệt nhọc quá độ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Hắn nhíu chặt lông mày lại, cảm giác cơ thể rất khó chịu, cả người mơ hồ, nặng nề như có thứ gì đè lên vậy.

Lúc bình thường, hắn tập hai bài võ thì đã mệt đến nỗi nằm vật ra đất, cả người đầy mồ hôi, cơ thể lúc nóng lúc lạnh. 

Sức khỏe hắn bây giờ rất không bình thường.

Nghe người giúp việc nói, Ninh Thư biết đã lâu Tịch Mộ Thành không về biệt thự rồi, sinh hoạt phí cũng đã hết.

Trong biệt thự chỉ có Thời Tư Nam cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, làm sao biết còn tiền hay không chứ? 

Thời Tư Nam vừa khóc vừa nhét thức ăn vào miệng, biến đau buồn thành động lực để ăn.

Người giúp việc nói bây giờ dáng người nó đã béo hơn rồi.

Ninh Thư dặn người giúp việc không cần tiết kiệm, nó muốn ăn gì thì cứ làm. 

Ninh Thư cúp điện thoại, đi thăm người mang thai hộ, giờ đứa bé đã được ba tháng, bụng cô ấy hơi lộ ra, sức khỏe kiểm tra cũng bình thường.

Ninh Thư truyền cho cô ấy một ít linh khí để tăng cường sức khỏe, ít sinh bệnh và cũng tốt cho thai nhi.

Thăm người mang thai hộ xong, Ninh Thư lại vào bệnh viện thăm cha. 

Sau mấy tháng điều trị, ông cụ đã có thể xuống giường đi lại được, nhưng cũng do đã lớn tuổi, không chịu được kích thích, nên rất khó khỏe lại như trước.

Ông già hỏi Ninh Thư: “Công ty thế nào rồi?”

“Không sao rồi, giá cổ phiếu đã ổn định lại, không tăng cũng không giảm, công ty không có chuyện gì ạ.” Ninh Thư đỡ lão nằm lên giường, nắm tay, chuyển một ít linh khí vào cơ thể ông. 

Ông cụ ừ một tiếng, lại hỏi: “Con bé Tư Nam đâu rồi?”

Đã mấy tháng ông chưa nhìn thấy nó lần nào, cũng không gọi điện gì.

Ninh Thư nói: “Con muốn đề phòng Tịch Mộ Thành nên không cho nó đến thăm cha.” 

“Đúng là đứa nhỏ chỉ biết hướng ra ngoài, nó còn không rõ trách nhiệm vì người nhà họ Thời của mình.” Ông thở dài nói: “Thật là sai lầm mà.”

Ý của lão là muốn để Thời Tư Nam bắt lấy Tịch Mộ Thành, nhưng nó lại không có bản lĩnh này.

Nếu như nhiệm vụ này đổi lại để người có bản lĩnh trên thương trường là Thời Lệ Na làm thì có lẽ sẽ thành công. 

Nhưng Thời Lệ Na lại lớn hơn Tịch Mộ Thành nhiều tuổi, cho nên ông lão mới muốn dùng cháu gái của mình.

Thời Tư Nam còn cần phải biết được trách nhiệm của nhà họ Thời à? Tất nhiên là không rồi, nó chỉ cần đợi chân mệnh thiên tử của mình là được.

Thời Lệ Na cũng là phụ nữ, nhưng phải gánh vác cả nhà họ Thời, lợi ích của cả công ty. Còn đến lượt Thời Tư Nam thì nó giống như thiên sứ không nhiễm khói lửa nhân gian vậy. 

Đây là do Thời Lệ Na và ông cụ đã không để Thời Tư Nam ý thức được trách nhiệm của bản thân nó từ nhỏ.

Để có được những thứ như quần áo đẹp, thức ăn ngon, người hầu hạ thì nó không phải trả giá gì sao?

Ninh Thư nói chuyện một lúc với ông, sau đó lại quay về công ty. 

Đã lâu Tịch Mộ Thành không đi làm, chức phó tổng giám đốc ở công ty cũng để trống, nhưng hắn có đến công ty hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Ninh Thư trừ luôn tiền lương của hắn đi, không cho phòng tài vụ thanh toán tiền vào thẻ của hắn nữa.

Tiền lương phó tổng giám đốc một công ty cũng không phải là ít, tiết kiệm được số tiền này thì có thể mua thêm nhiều thiết bị cho phòng làm việc rồi. 

Nhưng hắn đã lâu không xuất hiện khiến Ninh Thư nghĩ không biết hắn đang có âm mưu gì nữa?

Cô nghĩ mình nên phòng bị một chút, tránh xảy ra việc gì ngoài tầm kiểm soát.

Má nó, sức lực Tịch Mộ Thành cũng mạnh mẽ quá đi, nếu là người đàn ông khác thì đã không chịu được từ lâu rồi. 

Quả nhiên được ông trời ưu ái có khác, luôn luôn gặp may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui