Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Sau khi thả lỏng, Ninh Thư lại cảm thấy cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào.

Hai tay run rẩy, trên tay lái ẩm ướt hơi dính, cô xòe tay ra, lòng bàn tay be bét máu.

Ninh Thư nhe răng nhếch miệng lái xe đến bênh viện, nhưng cô không đến bệnh viện kia nữa, một y tá không biết ở đâu ra cũng có thể vào phòng VIP được. 

Đến bệnh viện thì có y tá đẩy ông cụ vào phòng phẫu thuật.

Y tá cũng xử lý vết xước trên tay cho Ninh Thư, sau đó quấn vải lại.

Cô ngổi trên ghế trước cửa phòng phẫu thuật, chờ giải phẫu kết thúc. 

Ninh Thư chờ rất lâu, không ngăn được cơn buồn ngủ mới híp mắt ngủ. Sau đó là y tá đánh thức cô dậy.

“Cha tôi thế nào rồi?” Ninh Thư hỏi.

“Không còn nguy hiểm đến tính mạng, đã chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi.” Y tá nói. 

Ninh Thư gật đầu, sau đó tìm một cái giường bệnh đi ngủ.

Mệt chết đi được!

Sau khi tỉnh lại, Ninh Thư đến phòng bệnh thăm ông cụ, ông đã tỉnh lại rồi, lúc nhìn thấy Ninh Thư, trong mắt có hơi phức tạp. 

“Cha, bọn chúng bắt cha làm gì?” Ninh Thư hỏi.

Ông cụ suy yếu nói: “Chắc con cũng không nghĩ đến bọn chúng bắt cha làm gì đâu? Chúng muốn cha viết di chúc, đem tất cả gia sản và công ty đi quyên góp từ thiện.”

Ninh Thư:... 

“Vậy cha viết rồi à?”

Khóe miệng ông cụ giật giật: “Viết rồi, cha đã già rồi, không chịu nổi dày vò nữa, nên viết luôn cho nhẹ lòng.”

“Nhưng trước kia cha cũng đã lập di chúc, cũng công chứng rồi, cái di chúc mà bọn chúng cầm cũng không có tác dụng gì, cha cũng không hi vọng giữ được mạng mà thoát ra.” 

Ninh Thư:...

“Cha nhìn thấy Tịch Mộ Thành chưa? Căn biệt thự kia là của cậu ta, chuyện này chắc chắn là do cậu ta làm.” Ninh Thư hỏi.

“Không, ta không nhìn thấy nó, từ đầu tới cuối nó cũng chưa từng xuất hiện.” Ông cụ nói. 

Tịch Mộ Thành lại cẩn thận như vậy sao?

Ninh Thư mở máy tính bảng ra tìm hiểu tổ chức từ thiện mà ông cụ nói, cũng chỉ tìm thấy một vài thông tin, nhưng không có cái nào hữu dụng cả.

Chắc là mới thành lập rồi, Tịch Mộ Thành thích nhất là chơi trò này. 

“Không ở trong bệnh viện nữa, đưa cha về nhà đi, cha xem nó có thể làm gì được.” Ông cụ nói: “Thuê mười người bảo vệ không đủ thì hai mươi, ba mươi người.”

Ninh Thư vâng một tiếng rồi đi làm thủ tục xuất viện cho ông cụ, cũng mời bác sĩ giỏi về biệt thự.

Ninh Thư lại đến công ty bảo vệ tìm hai mươi vệ sĩ canh chừng xung quanh biệt thự. 

Ông cụ ngồi trên xe lăn, vào phòng khách, thấy trong phòng vắng tanh không có ai cả, không nhịn được hỏi: “Những người khác đâu rồi?”

“Người giúp việc trừ lúc mang thức ăn lên thì không được vào phòng khách.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

“Vì sao vậy?” Ông cụ hỏi. 

Ninh Thư mỉm cười: “Cha sẽ không muốn biết nguyên nhân đâu.”

Bởi vì rất nhiều chỗ trong biệt thự này là nơi mà Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam hú hí với nhau.

Ông cụ trở về phòng mình, nằm lên giường. 

Ninh Thư mở cửa phòng Thời Tư Nam ra, đi vào. Nó vẫn còn đang ngủ, dáng người to béo nằm trên giường, cảm giác như cái giường rất nhỏ bé.

Chắc nó lại tăng cân rồi, lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy, miệng chảy nước miếng.

Thời Tư Nam lại béo rồi. 

Ninh Thư lay nó một cái, nó vẫn không tỉnh, lại lật người, giường phát ra tiếng cót két.

“Dậy thôi, dậy thôi.” Ninh Thư cao giọng gọi.

Thời Tư Nam mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Thư, khó khăn ngồi dậy gọi: “Mẹ.” 

“Ông ngoại về rồi, con đi thăm ông ngoại đi.” Ninh Thư nói với nó.

Thời Tư Nam đứng dậy đi lên phòng của ông cụ, Ninh Thư cũng đi theo vào phòng thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của ông: “Cô là ai?”

“Ông ngoại, con là Tư Nam mà.” Thời Tư Nam hơi đau lòng nói. 

Hồi lâu ông cụ vẫn không nói lời nào, hỏi: “Sao con lại thế này?”

“Ông ngoại, ông có biết cậu đi đâu rồi không?” Thời Tư Nam lau nước mắt hỏi ông cụ.

Sắc mặt ông cụ lập tức trở nên khó coi, lạnh nhạt nói: “Ông ngoại con luôn ở trong bệnh viện thì làm sao biết được người khỏe mạnh như cậu con đi đâu chứ?” 

Thời Tư Nam có vẻ rất đau lòng, gương mặt vặn vẹo rất khó coi. Ông cụ thở dài một hơi, nói: “Ông ngoại mệt rồi, con ra ngoài đi.”

“Ông ngoại, ông thực sự không biết cậu ở đâu sao?” Thời Tư Nam không cam lòng hỏi, sao ai cũng không biết cậu đi đâu vậy chứ.

Cậu không nói lời nào mà đi mất, chẳng lẽ không biết nó sẽ rất đau lòng và sợ hãi như thế nào ư? 

“Để cho ông ngoại nghỉ ngơi đi.” Ninh Thư nói: “Không bao lâu nữa cậu con sẽ trở về thôi.”

“Thật ạ?” Nó lập tức mở to mắt nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu, tình hình lúc này chắc Tịch Mộ Thành sẽ về thăm dò một chút. 

Sắc mặt Thời Tư Nam hơi nhẹ nhõm, trong mắt mang theo vẻ mong chờ.

Ninh Thư chỉ lặng lẽ nhìn, trong cuộc sống của Thời Tư Nam này có lẽ ngoài tình yêu ra thì cũng không có cái gì khác nữa rồi.

Ninh Thư cảm thấy cô sẽ mãi mãi không hiểu được cách nghĩ phải yêu oanh oanh liệt liệt đến chết cũng không hối tiếc này. 

Bình thường thì cũng giống như mọi người, nhưng vừa gặp được tình yêu thì đều giống người không biết suy nghĩ vậy.

Người của đồn công an gọi Ninh Thư đến làm biên bản, nói đã bắt được hai đối tượng tình nghi. Nhiều người như thế, sao chỉ bắt được hai người chứ?

Nghi phạm bắt cóc ông cụ cũng đã khai là chỉ muốn ông cụ viết di chúc, đem tất cả tài sản đi quyên góp cho tổ chức từ thiện kia thôi. 

Cảnh sát cũng điều tra tổ chức từ thiện này, là tổ chức xã hội đen, vừa mới thành lập đã nhằm vào ông cụ rồi.

Theo bọn họ nói thì ông cụ không có người nối nghiệp, chỉ có con gái và cháu gái, quyên góp tài sản cũng là chuyện hợp lý.

Tổ chức từ thiện này cũng không phải của Tịch Mộ Thành, còn cả ngôi biệt thự kia cũng không phải của hắn mà hắn đã chuyển cho người khác rồi. 

Như thế thì chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Tịch Mộ Thành cả, hắn đã lấy lại trong sạch cho bản thân rồi.

Má nó, chuyện này mà không liên quan đến hắn thì cô sẽ ăn phân.

Bắt cóc, chiếm đoạt tài sản là tội nặng, người bị bắt sẽ bị tuyên án, người chạy trốn sẽ bị truy nã, sống những ngày trốn chui trốn lủi. 

Nhưng rốt cuộc thì Tịch Mộ Thành ở đâu chứ? Lập kế hoạch cho những chuyện này rồi, sao hắn vẫn không xuất hiện?

Ninh Thư cũng nghi hoặc không biết kế tiếp hắn còn âm mưu chuyện gì nữa?

Cô vừa nhắc đến Tịch Mộ Thành, thì hắn liền xuất hiện, đang bị bảo vệ ngăn ở ngoài. 

Thời Tư Nam nghe thấy Tịch Mộ Thành đã trở về, lập tức đạp bước chân nặng nề của mình, bịch bịch bịch chạy nhanh xuống dưới nhà đi ra cửa gặp hắn.

Ninh Thư và ông cụ ngồi ở phòng khách đợi.

Lúc Tịch Mộ Thành đi vào, sắc mặt hắn hết sức kinh ngạc nhìn Thời Tư Nam. 

Đặc biệt là lúc nó gọi hắn là cậu, hai mắt mở to đầy tình cảm mà nhìn hắn, Tịch Mộ Thành lại nuốt nước miếng ực một cái.

Hắn vừa rời đi một thời gian nhưng sao lại có cảm giác cả thế giới đều thay đổi thế này.

Cái người béo chết tiệt trước mặt này tuyệt đối không phải Thời Tư Nam thanh thuần xinh đẹp đâu, trên người nó không có một chút bóng dáng của Thời Tư Nam cả. 

Không phải, không phải, tuyệt đối không phải...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui