Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Nếu như Lý Tân Trạch là một tên cặn bã, Ninh Thư tự nhiên sẽ xoay người bỏ đi, nhưng Lý Tân Trạch lại là người nguyên chủ muốn bảo vệ.

“Vì sao lại đánh lộn?” Ninh Thư nhìn Lý Tân Trạch hỏi.

Lý Tân Trạch gạt tóc, lúc đưa tay lên để lộ ra lông nách. 

Ninh Thư lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.

“Việc này thật không phải lỗi của anh, bọn anh đang chơi bóng rổ, hắn liền đi tới nói muốn đấu một trận, lúc chơi còn cố ý đập bóng lên người khác, Kiêu Tử còn bị hắn đẩy ngã xuống đất, là hắn cố ý, anh còn chưa gây khó dễ gì cho hắn, hắn đã đến tìm anh trước rồi.”

“Em có cảm thấy người này rất ngông cuồng không” Lý Tân Trạch nói với Ninh Thư: “Không biết ngạo mạn có gì hay.” 

Bây giờ Dương Vũ Huy có vốn dồi dào, lại có một hệ thống tìm kiếm.

“Vậy anh bị thương à?” Ninh Thư quan sát Lý Tân Trạch một chút.

“Anh đương nhiên không sao, anh cao to khỏe mạnh như vậy chẳng lẽ đánh không lại một người ốm yếu, hơn nữa bên anh còn có người hỗ trợ, bên hắn rất ít người dám động thủ với anh.” Lý Tân Trạch đắc ý nói. 

Lý Tân Trạch thân hình khỏe mạnh, lúc đánh nhau không thể thua, lại nói do điều kiện gia đình của Lý Tân Trạch, rất nhiều người suy cho cùng cũng muốn lấy lòng hắn, coi như không lấy lòng hắn cũng phải cố gắng tránh xa hắn.

Trong giới giải trí điểm chú trọng nhất chính là quan hệ.

“Về sau vẫn nên tránh xa tên này ra một chút, có thể tránh mặt được thì tránh mặt.” Ninh Thư nói, cô bây giờ phải nghĩ cách đối phó với Dương Vũ Huy. 

“Anh chẳng lẽ lại sợ hắn sao, coi như anh không được, còn có Kiêu Tử, một đám người lẽ nào không đánh lại một tên sinh viên khoa Đạo diễn?” Kiêu Tử mà Lý Tân Trạch nói là bạn học gia thế tương đương với nhà Lý Tân Trạch.

Chỉ có thể coi là bạn bè xã giao, trước đây khi Lý gia phá sản, cũng không thấy những người này ra tay tương trợ, sợ Dương Vũ Huy sẽ đối phó với bọn họ.

Lý Tân Trạch cau mày hỏi: “Gia Nam, không phải em thích thằng đó chứ?” 

Ninh Thư: →_→

“Không bao giờ có chuyện đó.” Ninh Thư nói.

“Trên người anh đầy mồ hôi, anh về tắm rửa trước đi.” Ninh Thư không còn điều gì nói với Lý Tân Trạch nữa. 

Lý Tân Trạch nói: “Để anh đưa em về phòng.”

“Không cần đâu, anh đi tắm đi, em có thể tự về một mình được.” Ninh Thư rất khách khí: “Anh đi trước?”

“Vậy em đi trước đi.” Lý Tân Trạch nói. 

“Vậy được, em đi đây.” Ninh Thư xoay người rời đi.

Lý Tân Trạch:...

Ninh Thư trở lại ký túc xá, Phương Mộng Hàm liền hỏi Ninh Thư: “Xảy ra chuyện gì vậy, đã giải quyết xong hết chưa? Tôi nghe nói bạn trai cô đánh nhau với người ta.” 

“Cứ xảy ra chuyện là phải động tay động chân, thiếu gia đều có thói xấu này, không biết mai sau có xảy ra bạo lực gia đình không, trước giờ chưa từng biết tôn trọng nữ nhân.”

“Không phải tôi nói, nhưng Lý Tân Trạch là người như vậy, sau khi tốt nghiệp vào công ty của nhà mình rồi, không biết còn gặp biết bao nữ diễn viên, nghệ sĩ xinh đẹp nữa, lạc giữa rừng hoa như vậy, đến lúc đó còn nhớ đến cô không?”

Ninh Thư mặt không chút thay đổi nhìn Phương Mộng Hàm lảm nhảm, lạnh nhạt nói: “Cô hình như rất quan tâm đến chuyện của tôi và Lý Tân Trạch nhỉ?” 

Hành động của Phương Mộng Hàm cũng quá lo chuyện bao đồng rồi.

Hơn nữa quan hệ giữa Phương Mộng Hàm và Trần Gia Nam cũng không tốt, ngay cả bạn bè cũng không tính, mặc dù ở cùng ký túc xá, nhưng quan hệ thực sự không tốt, thỉnh thoảng mới nói với nhau vài câu.

Phương Mộng Hàm như thể lúc nào cũng nghĩ cho cô, nhưng lời nói lại mang ý khiêu khích mối quan hệ giữa Trần Gia Nam và Lý Tân Trạch. 

Những người đang yêu luôn có những suy nghĩ linh tinh, bất cứ ai nghe được lời như vậy, trong lòng đều sẽ bực tức, khó chịu, không tránh khỏi sẽ nghi ngờ người yêu của mình.

Nói cho cùng Phương Mộng Hàm đố kị Trần Gia Nam có một người bạn trai như vậy, sau khi tốt nghiệp rồi, muốn vươn lên phải phấn đấu rất nhiều năm.

“Đây là việc của tôi và Lý Tân Trạch, có liên quan gì đến cô?” Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

Phương Mộng Hàm trên mặt thoáng vẻ khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ là luận chuyện mà nói vậy thôi, tôi tùy tiện nói ra thôi, cô cũng đừng nghĩ nhiều.”

Nhìn đi, đây chính là người không biết nói chuyện, cố ý làm người ta chán ghét, lời đã nói rồi lại còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều, cô không nói thì tôi lấy cái gì ra để nghĩ nhiều.

“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không để bụng đâu.” Ninh Thư nói. 

Phương Mộng Hàm ánh mắt lóe lên vẻ xấu hổ.

Ninh Thư mở máy tính ra, tiếp tục viết lời bài hát, những bài hát này đều là sáng tác của Dương Vũ Huy, hơn nữa còn là ca khúc rất nổi tiếng ở thế giới kia.

Ninh Thư ngón tay gõ cực nhanh trên bàn phím, Phương Mộng Hàm đi tới, nhìn vào máy tính Ninh Thư, Ninh Thư gập máy tính xách tay lại, Phương Mộng Hàm căn bản không thấy cái gì, nhưng thấy Ninh Thư như vậy, ánh mắt lóe lên, chỉ vào Ninh Thư cười ám muội. 

“Nói thật đi, có phải cô yêu qua mạng rồi không, có cái gì mà không thể để người khác nhìn thấy?” Phương Mộng Hàm sờ lên cằm tỏ vẻ suy tư, cô ta vốn là dáng dấp thanh thuần động lòng người, động tác như vậy có vẻ rất xinh đẹp.

“Cô không thích Lý Tân Trạch nữa à?” Phương Mộng Hàm hỏi.

Ninh Thư thực sự là rất nhàm chán cô nữ sinh này, nhìn trúng bạn trai của Trần Gia Nam, không, e rằng chỉ đơn giản là không nhìn thấy điểm tốt của Trần Gia Nam, không chút nghĩ ngợi đã chụp mũ yêu qua mạng lên đầu cô. 

“Cô yên tâm tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.” Phương Mộng Hàm bày ra bộ dạng thân thiết.

“Tôi nói cô thực sự rất phiền, tôi thân với cô lắm sao, có phải tôi yêu qua mạng hay không thì liên quan gì đến cô.” Ninh Thư không khách khí nói: "Những thứ trong máy tính của tôi mắc mớ gì phải cho cô xem?”

Phương Mộng Hàm sắc mặt lúc trắng lúc xanh, xoay người rời đi. 

Ninh Thư viết xong mấy bài hát rồi đem gửi email cho công ty Lý gia.

Ở một nơi khác, Dương Vũ Huy vẻ mặt u ám ra sân vận động, mấy người bạn cùng phòng của hắn nhìn nhau, cuối cùng hướng Dương Vũ Huy hỏi: “Ông gần đây làm sao vậy?”

Ký túc xá cảm giác gần đây Dương Vũ Huy đặc biệt ảo tưởng, bộ dạng cho rằng bản thân quá giỏi, đây chính là cảm giác tự cao trong truyền thuyết. 

Trước kia Dương Vũ Huy chưa từng có cảm giác tồn tại, nhưng gần đây lại mua hoa tỏ tình hoa khôi trường học đã có người yêu, còn mượn cớ gây chuyện với Lý Tân Trạch.

“Tôi nói này Dương Vũ Huy, hành động hôm nay hơi kích động rồi, đắc tội với Lý Tân Trạch sẽ không có lợi cho chúng ta, chúng ta học khoa Đạo diễn, đạo diễn nói dễ nghe là người làm công việc nghệ thuật, nhưng cũng là công cụ kiếm tiền cho các công ty, giới giải trí là như vậy.” Một người bạn cùng phòng của Dương Vũ Huy nói.

“Đừng vì một đứa con gái mà làm loạn như vậy, việc này ở trường đại học Truyền thông rất phổ biến, mỗi buổi chiều không biết có bao nhiêu xe hơi sang trọng đến đón các bạn học nữ, tối lại đưa về.” 

Dương Vũ Huy cũng không thèm để ý đến lời mấy người bạn cùng phòng nói, hắn vốn dĩ không sợ Lý Tân Trạch.

Làm đạo diễn không được, hắn có thể làm cái khác, có hệ thống tìm kiếm ở đây, hắn lấy cái gì ra cũng đều là tiền, chỉ cần có tiền, có việc gì là không làm được?

Có tiền rồi, hắn có thể đi quay phim điện ảnh, phim truyền hình, tùy tiện chọn một ngành mấu chốt là có thể biến hắn thành người có tiền. 

Dương Vũ Huy trong lòng có chút mừng thầm, bởi vì hắn đã bán đi hai bài hát rồi, hiện tại trong sổ tiết kiệm đã có ít tiền, chí ít hắn không cần buồn về chuyện học phí nữa, hơn nữa còn có thể đầu tư một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui