Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư rất phiền Phương Mộng Hàm cứ ở bên tai lảm nhảm không ngừng như vậy, không ngừng thăm dò cô, hiện tại Phương Mộng Hàm coi Dương Vũ Huy như bảo bối, tưởng người khác cũng như vậy.

Ninh Thư cũng trả lời thẳng: “Nếu như cô cảm thấy Dương Vũ Huy tốt, Dương Vũ Huy có tài, thì hai ngươi đến với nhau đi, cô một mực thăm dò tôi làm cái gì, tôi sẽ không nghĩ lại đâu, không, hắn đến cả cơ hội nghĩ lại của tôi cũng không xứng.”

Phương Mộng Hàm trên mặt lập tức lộ vẻ lúng túng, không nhịn được nói: “Cô tại sao lại nói như vậy” 

Vậy cô muốn thế nào.

Thật khó chiều, mọi người nói không nắm được ý thì không cần nói nữa.

Ninh Thư muốn diệt hết kịch bản trong máy của Dương Vũ Huy, nhưng tưởng tượng Dương Vũ Huy tràn đầy tự tin cầm kịch bản đi bán, đối phương vẻ mặt ngơ ngác: “Cậu đùa gì vậy.” Không hiểu sao cảm thấy hài hước. 

Ninh Thư rất tốt bụng không xóa hết kịch bản của Dương Vũ Huy.

Phương Mộng Hàm thấy Ninh Thư thái độ rất cứng rắn, mặc dù không vui vẻ, nhưng nói ra những lời như vậy, chính là muốn quay đầu cũng không có cơ hội.

Hơn nữa cũng phải nhìn xem Dương Vũ Huy đã không còn quan tâm đến cô chứ. 

Phương Mộng Hàm ngâm nga bài hát đi rửa mặt.

Ninh Thư ngừng xâm nhập máy tính của Dương Vũ Huy, đang định đem kịch bản gửi cho công ty Lý gia, lại nhận được thư điện tử đối phương gửi tới trước.

Ninh Thư mở bưu kiện ra, tra xem nội dung. 

“Chào bạn, cảm ơn bạn đã cung cấp bài hát, hiện tại ca khúc đã quay mv rồi, xin hỏi bạn tên là gì, người viết lời muốn thêm tên của bạn.”

Ninh Thư suy nghĩ một chút, trả lời: “Không cần viết tên của tôi, người viết lời cũng không cần viết tên khác, cột đấy không cần có.”

Hiện tại Ninh Thư vẫn chưa muốn bại lộ. 

Những thứ này ca khúc đều là ca khúc kinh điển của thế giới kia, nếu như tên của cô xuất hiện, Dương Vũ Huy chắc chắn sẽ hoài nghi mình cũng sống lại.

Sự tồn tại của mình gây trở ngại đến cho Dương Vũ Huy, còn phát sinh thêm chuyện gì nữa chưa biết chừng.

“Leng keng” một tiếng, bên kia rất nhanh đã gửi thư đến, hỏi: “Có thể để tên người khác được không, nếu điền tên người khác vào mục tác giả, chúng tôi sẽ trả thêm tiền cho bạn?” 

Ninh Thư nhíu mày một cái: “Không thể, nếu như các người muốn viết tên người khác, sự hợp tác của chúng ta đến đây kết thúc, tôi vốn đang định gửi kịch bản cho các người.”

Muốn vinh quang, thì không biết như vậy rất nguy hiểm sao?

“Được rồi, xin hãy gửi kịch bản đến đây.” 

Ninh Thư nén kịch bản lại rồi gửi đi, chờ tin tức.

Ninh Thư vươn người một cái, định đi tìm ít đồ ăn, điện thoại di động liền vang lên, vừa ấn nút nghe, trong điện thoại di động truyền đến một âm thanh inh tai nhức óc.

“Trần Gia Nam...” 

Ninh Thư bị dọa một trận, suýt chút nữa đập điện thoại di động, đưa điện thoại di động lên tai hỏi: “Sao vậy”

“Anh đang đứng ở tầng dưới, mau xuống đây.” Lý Tân Trạch nói giọng mang theo sự tức giận.

Ninh Thư:... 

Đã quên còn có sự tồn tại của một người bạn trai.

Ninh Thư rửa mặt, buộc vội tóc thành một túm rồi đi xuống.

Lý Tân Trạch đứng ở đó, đầu ngón chân dậm thành nhịp, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt khó coi. 

Ninh Thư đi tới hỏi: “Anh sao vậy.”

Trong điện thoại giọng nói thê lương, Ninh Thư còn tưởng Lý Tân Trạch bị cưỡng ép.

“Em nói xem làm sao?” Lý Tân Trạch nhìn xuống Ninh Thư. 

Ninh Thư: →_→

“Làm sao?” Ninh Thư hỏi.

“Em hỏi anh làm sao, em thật sự không biết anh bị làm sao?” Lý Tân Trạch trông rất nguy hiểm, cũng rất tức giận. 

Ninh Thư lặng lẽ nhìn Lý Tân Trạch, không nói nửa lời, phải làm thế nào với thứ đồ mang tên bạn trai này.

Lý Tân Trạch bực bội hất tóc, sau đó hỏi: “Anh nghe người bạn cùng phòng của em nói em đã yêu qua mạng, lúc nào cũng ở trong ký túc xá ôm máy tính.”

“Hơn một tháng, gần hai tháng nay, em không gọi cho anh một cuộc điện thoại, cũng không gửi tin nhắn cho anh.” Lý Tân Trạch trông rất khó coi. 

“Anh muốn xem xem nếu anh không gọi điện thoại cho em, thì khi nào em mới nhớ đến anh.” Kết quả làm cho Lý Tân Trạch vô cùng tức giận: “Trần Gia Nam, gần đây em trở nên rất ký quái, có phải em muốn chia tay không?”

À, Ninh Thư vẻ mặt hiểu rõ, nói: “Em gần đây hơi bận, xin lỗi anh.”

Cô không để ý tới bé cưng này, bé cưng liền không vui. 

“Vậy có phải em yêu qua mạng không?” Lý Tân Trạch lại hỏi.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Người khác nói cái gì anh cũng tin, bỏ não của mình ra sử dụng nhiều một chút.”

“Có bạn trai rồi còn yêu qua mạng làm cái gì?” Chưa biết chừng hệ thống mạng lại truyền tới một tên hói đầu bụng phệ. 

“Đi thôi.” Lý Tân Trạch cầm tay Ninh Thư dắt đi, Ninh Thư không gặp cảnh tượng này bao giờ, rút tay ra, hỏi: “Đi đâu?”

“Trưa rồi, đi ăn cơm.” Lý Tân Trạch không dắt tay Ninh Thư nữa, quàng tay mình lên vai cô.

Lý Tân Trạch dẫn Ninh Thư đến nhà hàng đồ ăn tây, ăn thịt bò bít-tết thượng hạng, Ninh Thư nhìn tảng thịt to bằng bàn tay, trong lòng không còn gì để nói, có một chút như vậy làm sao ăn no được. 

Ninh Thư một lát đã ăn hết tảng thịt bò rồi, Lý Tân Trạch nhìn Ninh Thư hỏi: “Có muốn ăn thêm một phần nữa không.”

Nghĩ đến Trần Gia Nam là một cô gái dịu dàng, an tĩnh, ăn cũng không nhiều, không thể phá hủy hình tượng Trần Gia Nam, Ninh Thư dối lòng trả lời: “Em ăn no rồi, cố mãi mới hết.”

Lý mới Trạch:... 

“Sau này mỗi ngày phải nhắn cho anh một tin nhắn.” Lý Tân Trạch nói: “Cũng đừng cứ mãi ở trong ký túc xá, ra ngoài hoạt động nhiều một chút.”

“Được…”

“Gần đây anh phải đến công ty của cha phụ việc, rất ít thời gian ở trường, phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Lý Tân Trạch nói. 

Ninh Thư gật đầu: “Em biết rồi, anh cố gắng nhé.”

Từ nhà hàng đi ra, Lý Tân Trạch đưa Ninh Thư đến cửa hàng đá quý, nói muốn mua đồ trang sức cho Ninh Thư, Ninh Thư xua tay từ chối.

“Em tốt xấu gì cũng là người đi bên cạnh thiếu gia anh, trên người không có đồ gì có giá trị, anh rất mất thể diện.” Lý mới Trạch lôi Ninh Thư vào trong cửa hàng. 

“Tình cảm không thể lên đến quan tâm vật chất thì không phải là tình cảm thật sự.” Lý Tân Trạch nói.

Ninh Thư:...

Ninh Thư chọn một đôi khuyên tai bằng bạc chế tác tinh xảo, giá cả cũng không rẻ. 

Lý Tân Trạch vui vẻ trả tiền, sau đó đi từ từ về trường.

Thật trùng hợp là về đến cổng trường gặp ngay Dương Vũ Huy thân mặc tây phục, tay xách cặp tài liệu.

Dương Vũ Huy mặc tây trang, giống như người thành công, thế nhưng sắc mặt hắn bây giờ không tốt lắm. 

Dương Vũ Huy nhìn thấy Ninh Thư và Lý Tân Trạch đứng chung một chỗ, sắc mặt càng lạnh lẽo, vẻ mặt như giẫm phải phân.

Dương Vũ Huy hừ lạnh một tiếng, đi vào trong trường.

Ninh Thư nhìn theo bóng lưng của Dương Vũ Huy, thấy túi tài liệu trên tay hắn, đoán chừng là đi bán kịch bản “Hoàn Châu cách cách”. 

Nhìn biểu cảm của Dương Vũ Huy, đàm phán không mấy thuận lợi.

Ninh Thư đoán không sai, Dương Vũ Huy chính là đi bán kịch bản, quá trình đó khó xử lắm.

“Hoàn Châu cách cách” là loại kịch bản một đống lời thoại sến chảy nước, cái gì mà “Ngươi vô tình, ngươi tàn khốc, ngươi gây sự vô lý!” 

“Vậy ngươi không vô tình? Không tàn khốc? Không gây sự vô lý?”

“Ta vô tình ở điểm nào? Tàn khốc ở điểm nào? Gây sự vô lý ở điểm nào?”

“Ta vô tình hơn ngươi sao? Tàn khốc hơn ngươi sao? Hay gây sự vô lý hơn ngươi sao?” Ngươi mới là người vô tình, tàn khốc, hay gây sự vô lý nhất mà ta từng gặp!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui