Thấy bộ dạng vịt chết đến nơi còn mạnh miệng của Phương Mộng Hàm, ngoài miệng nói vẫn bình thường với đàn anh, nhưng vẻ tức giận đã vạch trần tất cả.
Thấy cô không vui, tôi rất vui đó.
Dương Vũ Huy nghi ngờ cô, còn không phải do Phương Mộng Hàm lắm chuyện sao.
Một lát sau, Phương Mộng Hàm đi ra từ phòng rửa mặt, thay quần áo, trước đây Phương Mộng Hàm rất thích mặc váy.
Ngoại hình vốn thanh tú, rung động lòng người, lại mặc thêm váy, trông rất có khí chất thần tiên, nhưng hôm nay Phương Mộng Hàm lại mặc quần, đi giày đế bằng.
Trông cứ như định đi xé xác người khác, mặc vậy mới thuận tiện.
Phương Mộng Hàm tức giận trừng mắt một cái, rồi cầm túi đi.
Ninh Thư lấy mũ đội lên đầu, đi theo phía sau Phương Mộng Hàm.
Dương Vũ Huy không ở trường học, Ninh Thư cũng không biết địa chỉ của Dương Vũ Huy nên đành đi theo Phương Mộng Hàm, chắc Phương Mộng Hàm biết chỗ ở của Dương Vũ Huy.
Phương Mộng Hàm phía trước rảo bước đi ra khỏi trường, Ninh Thư đi theo phía sau cô ta.
Phương Mộng Hàm không gọi xe, chỉ đi bộ.
Đi được khoảng 10 phút, Phương Mộng Hàm đến một khu chung cư cao cấp cách trường học không xa.
Có thể mua nhà từ thời đại học, nhà lại còn tốt và an toàn như vậy, Dương Vũ Huy kiếm được không ít tiền nha.
Ninh Thư đi theo phía sau Phương Mộng Hàm, thấy cô ta vào tiểu khu, Ninh Thư không vào.
Trước không nói bảo vệ có cho cô vào hay không, Phương Mộng Hàm cũng phải nói mấy câu với bảo vệ mới được vào.
Còn có thang máy chung cư nữa, cô đâu có biết Dương Vũ Huy ở tầng mấy, nếu đi vào thang máy cùng Phương Mộng Hàm, nhất định sẽ bị Phương Mộng Hàm phát hiện.
Phương Mộng Hàm đang có chuyện bận tâm, nên mới không phát hiện mình bị theo dõi.
Ninh Thư ở bên ngoài tiểu khu, biết chỗ ở của Dương Vũ Huy là được rồi.
Ninh Thư xoay người trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Ninh Thư mở máy tính ra, xem thử xem có thể xâm nhập máy tính của Dương Vũ Huy không.
Nhưng không xâm nhập được, rõ ràng địa chỉ IP đúng, nhưng sao lại không vào được nhỉ.
Ninh Thư vốn không biết, sau hai lần mất bản thảo, bây giờ Dương Vũ Huy đã không dùng máy tính nữa rồi, hắn viết luôn lên sổ.
Hắn từng đi hỏi thăm, người ta nói hắn gặp phải hacker nên đồ đạc mới không thấy.
Dương Vũ Huy tức muốn chết, trực giác mách bảo là Ninh Thư làm, tìm cách trả thù Ninh Thư.
Cho nên bây giờ Ninh Thư không có cách nào lại lấy kịch bản và bài hát từ chỗ Dương Vũ Huy nữa.
Ninh Thư đành phải tự mình từ từ mà viết.
Phương Mộng Hàm đi tìm Dương Vũ Huy từ sáng sớm, đến trưa mới về, lúc về viền mắt hồng hồng, trên mặt có dấu đỏ.
Rõ ràng là bị người đánh.
Hơn nữa còn hơi cúi, lại còn đỡ thắt lưng, bị trẹo lưng ư?
Ninh Thư nhíu mày, Dương Vũ Huy còn có khuynh hướng bạo lực?
Phương Mộng Hàm thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, không nhịn được, che mặt mình.
Phương Mộng Hàm vào phòng rửa mặt trước, rửa mặt xong mới ra ngoài.
“Cô bị đánh hả?” Ninh Thư nói thẳng vào vấn đề?
Phương Mộng Hàm lạnh lùng hừ một tiếng, mang theo giọng mũi nói: “Mắc mớ gì tới cô?”
Ánh mắt Phương Mộng Hàm nhìn Ninh Thư đầy căm hận.
Cô cố ý chia rẽ cô ta và Dương Vũ Huy, cô ta kích động chạy đi tìm Dương Vũ Huy, không ngờ lại thấy ở trong nhà Dương Vũ Huy có nữ nhân.
Phương Mộng Hàm bị lời nói của Ninh Thư khơi dậy ngọn lửa trong tim, bây giờ lại thấy một nữ nhân, lửa giận bốc lên, không kìm lại được.
Lao vào định đánh Long Sương Sương, Long Sương Sương đâu phải loại nữ nhân dễ bắt nạt, hoa ăn thịt người không bắt nạt người khác đã may lắm rồi.
Long Sương Sương liền nắm tay Phương Mộng Hàm, vặn tay đối phương, rồi tặng cho Phương Mộng Hàm mấy bàn vả.
Nếu không phải Dương Vũ Huy giữ lại, chắc mặt Phương Mộng Hàm còn sưng hơn bây giờ nhiều.
Phương Mộng Hàm bị người đánh mà Dương Vũ Huy lại không thương tiếc.
Dương Vũ Huy thấy rất phiền toái, bây giờ đã có nhiều chuyện phiền lòng, Phương Mộng Hàm lại còn làm loạn như vậy.
Trong lòng Dương Vũ Huy, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp của hắn, một khi thành công rồi, nữ nhân, tiền tài, địa vị cái gì cũng có.
Phương Mộng Hàm rất uất ức, nhất là lại thấy Long Sương Sương cao cao tại thượng, vô cùng đắc ý, Phương Mộng Hàm cảm thấy nữ nhân này còn đáng ghét hơn Trần Gia Nam ở cùng ký túc xá.
Phương Mộng Hàm bị Dương Vũ Huy kéo ra ngoài, sau đó Phương Mộng Hàm cũng đành ôm bộ mặt sưng vù, xám xịt chạy ra ngoài.
Phương Mộng Hàm bò lên giường, kéo rèm lại, đắp chăn kín mít không thèm để ý đến Ninh Thư.
Thỉnh thoảng Ninh Thư lại nghe thấy tiếng Phương Mộng Hàm khịt mũi.
Ninh Thư vừa đắp mặt nạ, vừa xem phim, cảm giác có người ở sau lưng đang nhìn mình, quay đầu lại thấy Phương Mộng Hàm đang nhìn qua khe hở trên rèm, nhìn máy tính của cô.
Mắt Phương Mộng Hàm và Ninh Thư gặp nhau, cô ta lập tức kéo mành lên chắn.
Ninh Thư chậm rãi xoay đầu lại, mắt chuyển động.
Sao Phương Mộng Hàm lại rình cô?
Chẳng lẽ định theo dõi cô thay Dương Vũ Huy?
Ninh Thư nhấn chuột, mở to âm lượng của máy tính.
Phương Mộng Hàm kéo rèm ra, quát Ninh Thư: “Cô có thể mở nhỏ đi không, đây là ký túc xá, không phải phòng của mình cô.”
Ninh Thư nhún vai, mở nhỏ âm lượng.
Phương Mộng Hàm lại kém mành lại, nằm trên giường.
Ninh Thư suy nghĩ một lát, kéo tất cả văn kiện vào USB, không để lại gì trong máy tính.
Đợi xong, Ninh Thư đặt USB vào túi, tắt máy tính, đặt ở trong ngăn kéo rồi đi ra cửa.
Phương Mộng Hàm kéo mành ra, liếc nhìn Ninh Thư hỏi: “Cô đi đâu vậy? Cô mà về trễ tôi không mở cửa cho đâu.”
“Tôi có chìa khóa.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Phương Mộng Hàm lại hỏi: “Vậy lúc nào cô về, dù sao cô cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ, bây giờ trong ký túc xá cũng chỉ có cô và tôi.”
Ninh Thư nhìn thẳng Phương Mộng Hàm: “Tôi đi đâu ảnh hưởng đến cô chắc, cô nhiều chuyện quá rồi thì phải.”
Ninh Thư đội mũ lên đầu, ra khỏi trường học, đi xung quanh tiểu khu Dương Vũ Huy ở.
Chủ yếu là kiểm tra chỗ nào có camera giám sát, chỗ nào có góc chết.
Mấy ngày liền, Ninh Thư đều đi điều tra xung quanh chỗ này, mỗi lần mặc đồ đều không giống nhau, hơn nữa còn đội mũ che kín mặt mình.
Lúc thì đi giày cao gót, lúc lại đi giày đế bằng, thay đổi chiều cao, có lúc trang điểm, có lúc để mặt mộc hoặc đội tóc giả.
Muốn làm chuyện xấu phải cẩn thận một chút.
Ninh Thư muốn quan sát thời gian đi về của Dương Vũ Huy, đồng thời tìm nơi thích hợp ra tay.
Trong lòng Ninh Thư có chút lo lắng.
Gần đây trong trường học có một số người kỳ lạ, bây giờ là kỳ nghỉ, hơn nữa trường đại học lại luôn mở cửa.
Ninh Thư gặp phải mấy người, ánh mắt sắc bén, huyệt thái dương có chút căng ra, vừa nhìn đã biết con nhà võ, không biết những người này có phải do Long Sương Sương phái tới hay không?
Người muốn phế tay, cắt lưỡi của cô.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, đi lướt qua những người này, cô đội tóc giả, lại trang điểm rất đậm, nhất định những người này không thể nhận ra cô.