Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Đào ra một lớp đất thì lộ ra sàn nhà bằng gỗ, 795 gõ một cái vào tấm ván gỗ, phát ra âm thanh rỗng ruột.

"Là chỗ trống." 795 nói: "Có lẽ bên dưới có đường đi và kiến trúc."

795 lấy xẻng từ trong tay Ninh Thư, bắt đầu đào đất. 

Thế nhưng một lúc lâu, lật qua từng lớp đất dưới nền nhà chính, lộ ra từng tấm ván gỗ hợp lại thành sàn nhà.

Ninh Thư nằm sấp trên mặt đất, xuyên thấu qua khe hở nhìn xem bên dưới có vật gì.

Đập vào mắt là một vùng tăm tối, căn bản không thấy gì cả. 

"Tìm giúp xem xung quanh đây có cơ quan gì không."  795 nói với những người khác.

Đại thúc vững vàng nằm trên ghế không thèm nhúc nhích, Lô San San nhỏ giọng nói chuyện cùng đại thúc.

"Nhìn bộ dạng cô ta kìa." 795 lại nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư:...

Lô San San đến cùng đã làm gì với 795 vậy?

Ninh Thư khịt khịt mũi: "Cậu ngửi được mùi máu tươi không?" 

795 đá cửa phòng bay ra ngoài, Ninh Thư vừa nhìn vào trong đã thấy bà cụ quỳ trên mặt đất, đôi mắt của bà đen ngòm, con mắt bị móc ra, tròng mắt chỉ còn một chút da thịt dính trên mặt.

Ninh Thư nhìn thoáng qua rồi dời mắt, đây là kẻ giết người đẫm máu nhất Ninh Thư từng gặp, tử trạng mỗi người đều vô cùng thê thảm.

"Trong phòng này có địa đạo, chúng ta ở sát vách căn bản không thấy có người tiến vào căn phòng này." 795 kiểm tra khắp nơi. 

Ninh Thư lần mò vách tường, cảm giác phía dưới căn nhà này có thông đạo như mạng nhện, có thể đi đến bất kỳ chỗ nào trong nhà.

Thần không biết quỷ không hay.

795, Ninh Thư và Trương Gia Sâm ba người lục lọi khắp nơi trong phòng, cuối cùng 795 mò được cái gì đó nhô ra bên dưới gầm giường, nhấn một cái, đáy giường xuất hiện một lối đi. 

"Ở đây." 795 từ dưới giường bò ra ngoài: "Kéo giường ra."

Vài nam sinh hợp sức nâng giường ra, nhìn cửa động đen như mực, như một cánh cửa quái dị, muốn nuốt hết tất cả mọi người.

"Thầy, giờ xuống sao?" 795 hỏi đại thúc. 

795 dám nói chuyện với đại thúc, Trương Gia Sâm lại đứng xa xa, hắn nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thật thấp.

"Đi vào." Đại thúc gật đầu nói.

"Đợi đã." Ninh Thư giơ tay. 

"Cô không muốn đi?" Đại thúc nheo mắt.

Ninh Thư chạy vội vào sân, từ trong phòng củi cầm mấy cây gậy gỗ đã vót nhọn, cho 795 một cây.

"Cảm ơn."  795 xem xét cây gậy gỗ một chút, nói cảm ơn với Ninh Thư. 

Ninh Thư vốn định đưa một cây cho đại thúc nhưng nhớ đến bên hông hắn còn có một khẩu súng phạm luật, ngay cả thời cổ đại cũng có thể mang súng, không cho hắn.

"Cho tôi một cây." Lô San San nói.

Ninh Thư đưa một cây cho Lô San San. 

Trương Gia Sâm mở miệng nói: "Chúng ta đi, những người khác trong phòng..."

Còn hơn mười người!

"Đúng đấy, thầy ơi, mọi người đi, chúng em làm sao bây giờ?" 

"Nhỡ may hung thủ lại ra tay?"

"Nếu không chúng ta cùng đi đi."

"Ở chỗ này rất đáng sợ." 

Đại thúc mím môi một cái: "Xuống dưới có thể sẽ chết."

Ninh Thư cảm thấy ở trong phòng cũng không an toàn, thông đạo phía dưới này khiến hung thủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, giết những sinh viên trói gà không chặt này.

Thế nhưng tình huống bên dưới cũng không ổn, không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra, lát nữa không biết có nguy hiểm gì không. 

"Thầy, chúng em đi cùng thầy." Mọi người nói.

"Ở lại đây cho tốt đi, không cần theo xuống dưới." Đại thúc lạnh nhạt nói: "Phía dưới rất nguy hiểm."

"Không phải, thầy, chúng em nhất định phải ở cùng người." 

"Tùy." Đại thúc lạnh lùng nói.

Mọi người liếc nhìn Ninh Thư, vào sân mỗi người cầm một cây gậy gỗ.

Đại thúc dẫn đầu xuống trước, Lô San San theo sát phía sau. 

"Cô cẩn thận một chút." Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư một câu rồi đạp lên bậc thang đi xuống

Ninh Thư:...

Làm như quan tâm cô lắm. 

795 mở đèn pin điện thoại di động, đi xuống.

Ninh Thư nắm thật chặt gậy gỗ trong tay, cầm đèn pin đi vào trong động, nói với các thanh viên đang rất căng thẳng: "Đuổi theo nhanh một chút."

Mọi người lục tục xuống thông đạo, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, tuyết rơi rất lớn, cuồng phong gào thét, như muốn bao phủ cả căn phòng. 

Ninh Thư dùng miệng cắn đèn pin, một tay nắm quần áo 795 đi trước, một tay nắm gậy gỗ.

Bậc thang này vô cùng phức tạp, dày đặc thông đạo, hơn nữa căn bản cũng không biết những thông đạo này đi đến đâu, rất dễ đi lạc.

Hơn nữa trong thông đạo còn có các loại cơ quan, hơi không chú ý là sẽ bỏ mạng, tiếp tục đi mãi, người phía sau không còn thấy tăm hơi. 

Chớp mắt đã lọt vào bẫy rập.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác có người đang theo dõi họ.

Bầu không khí trong đội ngũ vô cùng nặng nề, thậm chí nghe được cả tiếng nức nở nho nhỏ. 

Ninh Thư lòng bàn tay đổ mồ hôi, nói với 795: "Tôi cảm giác có người đang đùa giỡn chúng ta."

Ninh Thư vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng phốc, Ninh Thư nhìn lại, thấy mặt đất đột nhiên xuất hiện một cây gậy sắt, gậy sắt vót nhọn, lúc một nam sinh vừa mới cất bước, lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện thứ này.

Từ phía dưới xuyên thẳng đến đầu hắn, gậy sắt nhô ra từ trong miệng. 

"A..."

Một số người không chịu nổi, ôm đầu thét đến khàn cả giọng.

Đại thúc ở phía trước rút ra súng bên hông, hé mắt, bắn một loạt về phía trước, sau đó tăng nhanh tốc độ. 

Người phía sau không thể không bắt đầu chạy, có điều tạm thời chưa xuất hiện thương vong gì.

Cảm giác xung quanh đây chính là thiên la địa võng, khắp nơi đều là chi chít máy quay.

Súng của đại thúc vẫn ở trong tay, mỗi lần bước mấy bước sẽ bắn một loạt, nhưng bắn ra thì không hề có đạn. 

Ninh Thư mở lực tinh thần của mình, có điều lực tinh thần của cô không mạnh, chỉ có thể kiểm tra tình huống trước mặt mình, nhìn dưới đất xem có cơ quan hay bẫy rập gì không.

Ninh Thư thấy đại thúc đi phía trước, dường như có cách gì đó, chuyển thẳng sang hướng khác, không hề dừng lại.

Trương Gia Sâm sờ hòn đá nảy lên trong túi, mím chặt môi, nhìn theo đại thúc ở phía trước. 

Ninh Thư không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã qua bao nhiêu đoạn đường, đoạn đường phía trước càng ngày càng trống trải, xuất hiện tia sáng chói mắt.

Ninh Thư hé mắt, thích ứng với ánh sáng trên cửa động.

Nhìn thấy một kiến trúc vô cùng lớn, vô cùng hoa lệ, trên cây cột lớn khắc một hình vẽ kì quái, chính giữa có một đài hiến tế hình vuông hùng vĩ, trên đài có một cây cột, trên cây cột đặt một tinh thạch hình tròn. 

Viên đá kia phát ra ánh sáng ngũ sắc, xán lạn loá mắt đến bất thường.

"Cái này là đồ tốt, thứ tốt nha." 795 hô hấp gấp gáp, không nhịn được bước lên trước hai bước.

Trương Gia Sâm sờ hòn đá trong túi mình rung lên ngày càng mãnh liệt, ánh mắt sâu không thấy đáy. 

Ninh Thư hỏi 795: "Đây là cái gì?"

795 nhỏ giọng nói: "Vô số thế giới, ba nghìn con đường, kiểu gì cũng sẽ có một số vật thoát ra khỏi trời đất, con đường, không bị nghiệp chướng bó buộc, có thể lẩn tránh nghiệp chướng tội nghiệt."

"Nói trọng điểm?" Ba hoa chích chòe một đống gì, căn bản nghe không hiểu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui