Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Khí trời càng ngày càng nóng rồi, trời nắng vạn dặm không mây, cha Trần còn trông cậy vào trời mưa, có thể để cho mạ lớn lên, nhưng trong đồng ruộng cũng nhanh chóng khô nứt ra.

Cha Trần cũng không còn ôm lòng cầu may nữa, lấy tiền mua lương thực rồi, mà lúc này đây, giá lương thực lại tăng gấp đôi so với trước kia, bởi vì có bạo loạn nảy sinh, lương thực rất khan hiếm.

Cha Trần có chút hối hận.

Thật ra không phải là sống nửa đời rồi thì cha Trần trở nên ngu xuẩn, mà là bách tính nghèo khó, trong tay có chút tiền cũng không nỡ tiêu, huống chi là mua lương thực.

Ninh Thư thỉnh thoảng sẽ theo đến trấn trên, bởi vì chuyện nhân sâm, giúp Ninh Thư ở nhà hơi có chút quyền phát ngôn, thông thường không phải yêu cầu quá bất hợp lí, cha Trần cũng tùy ý Ninh Thư.

Thỉnh thoảng sẽ gặp phải Bạch Y Xảo cùng đi trấn trên, Bạch Y Xảo nhìn thấy Ninh Thư thì trông vẫn nhàn nhạt, cũng không nói chuyện, đối với Ninh Thư lạnh nhạt vô cùng.

Ninh Thư căn bản cũng không để ý tới Bạch Y Xảo, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Chỉ là thỉnh thoảng buổi tối đến nhà Lý cẩu tử, Lý cẩu tử đều không ở nhà, cũng không biết đi chỗ nào, Ninh Thư cũng hoài nghi Lý cẩu tử bị người giải quyết.

Ninh Thư lặng lẽ lướt mắt nhìn Bạch Y Xảo lên cùng một chiếc xe ngựa, hẳn không phải là Bạch Y Xảo ra tay, Bạch Y Xảo vẫn muốn đem cô cùng Lý cẩu tử phối thành một đôi mà.

Bạch Y Xảo nhìn Trần Nhị Muội ở đối diện, thấy dáng vẻ trầm tĩnh của cô, Bạch Y Xảo trong lòng chợt bất an sợ hãi không nói nên lời.

Bạch Y Xảo lướt mắt nhìn y phục trên người Trần Nhị Muội, y phục bình thường không có bất kỳ thứ gì xuất sắc, vải vóc đã cũ, trên người cũng không có trang sức gì, da hơi đen, không thể nói là xinh đẹp.

Làm sao đời trước Phương Dũng đối với cô tốt thế.

Nàng nhớ tới Trần Nhị Muội đời trước, ăn mặc y phục cáo mệnh hoa lệ, trên búi tóc phức tạp cắm các loại trâm gài tóc, khỏi nói đẹp đẽ quý giá đến nhường nào.

Thực sự là như nghẹn ở cổ họng, không nuốt nổi không phun nổi.

Một đường cứ thế không nói gì đến trấn trên, mỗi người đi một ngả luôn.

Ninh Thư đến tiệm thuốc trấn trên, mua một tí thuốc và ngân châm, sau tai ương còn có đại dịch, chuẩn bị ít thuốc đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không luống cuống tay chân.

Nếu là nghịch tập, cũng không thể đem mạng mình nhét vào trong loạn thế này.

Ninh Thư đổi bạc trong tay của mình thành vật tư, thành bông hoặc vải vóc, thêm nữa là lương thực, đến khi loạn rồi, một thỏi vàng nói không chừng cũng mua không được một cái bánh bao.

Mặc dù sau này Trần Nhị Muội hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng chịu khổ nào đâu có thiếu.

Trước đây Phương Dũng đi đầu quân, hơn nữa còn là tham gia quân khởi nghĩa, đối với triều đình mà nói, chính là phản tặc, chắc chắn có quan lại muốn bắt người nhà phản tặc.

Trần Nhị Muội mang thai, mang theo mẫu thân Phương Dũng tuổi già mắt kém trốn tìm Phương Dũng, nửa đường mẫu thân Phương Dũng liền chết.

Để mẫu thân Phương Dũng không đến mức hài cốt không còn, Trần Nhị Muội đem mẫu thân Phương Dũng hoả táng, mang theo tro cốt một đường đi tìm Phương Dũng.

Trong loạn thế, để ăn no, để có thể sống được, chuyện gì đều làm được, nhất là một người phụ nữ mang thai chính là một kho lúa di động, nói không chừng có người mất trí lên thì giết chết ăn thịt uống máu luôn.

Trần Nhị Muội muốn bảo toàn mình và đứa bé, còn muốn bảo toàn trinh tiết của mình, nỗi khổ Trần Nhị Muội phải chịu quả thực khó có thể tưởng tượng, Bạch Y Xảo chỉ thấy Trần Nhị Muội nhờ Phương Dũng mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng không nghĩ đến Trần Nhị Muội bị cực khổ.

Nhà mẹ đẻ Trần Nhị Muội vì vậy bị liên lụy, nộp thuế lương thực gấp đôi mới giải quyết được chuyện này, nhưng Trần gia nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả bữa tiếp theo còn không lo nổi.

Muốn được sung sướng, tất phải khổ đau.

Mà lúc trước Bạch Y Xảo cũng chỉ vì Phương Dũng điều kiện gia đình không tốt, còn là một nam nhân săn thú mà sống, không xứng với chính mình, mới bội bạc từ hôn mà.

Đến khi Phương Dũng công thành danh toại, chứng kiến Trần Nhị Muội áo gấm về quê, đã cảm thấy Trần Nhị Muội đoạt đồ của nàng, Trần Nhị Muội ăn may được nhờ.

Có điều đến khi sống lại Bạch Y Xảo trở thành thê tử Phương Dũng, nhưng không còn phải chịu khổ như vậy nữa, chạy trốn khổ sở.

Cùng người không cùng mệnh.

Ninh Thư bất đắc dĩ buông tay, chỉ có thể quy kết cho hào quang của nhân vật chính, sống lại Bạch Y Xảo làm chuyện gì cũng đều xuôi chèo mát mái, có tiền chuẩn bị cho quan phủ.

Ninh Thư từ trong tiệm thuốc đi ra, gặp Lý cẩu tử trên phố, Lý cẩu tử ăn mặc bẩn thỉu như chó, lại còn cầm một cái quạt, chả ra cái gì, y như con khỉ biết mặc quần áo vậy.

Tên này đang ở cửa lầu xanh nhìn ngó xung quanh, Ninh Thư thấy hông hắn treo một túi tiền, nhìn cũng có chút tiền đó.

Thảo nào gần đây đều không trở về nhà, thì ra là trên người có tiền, cũng không biết lấy từ đâu.

Ninh Thư cúi đầu đi ngang qua bên cạnh Lý cẩu tử, vươn tay ngắt túi tiền của Lý cẩu tử, ngay lúc này có cô nương lầu xanh đem Lý cẩu tử kéo vào trong lầu.

Lý cẩu tử “hố hố” cười hèn mọn, vào trong lầu, căn bản không phát hiện túi tiền của mình bị trộm.

Ninh Thư đem túi tiền bỏ vào trong giỏ xách, dùng vải che lên.

Ninh Thư híp mắt nhìn bảng hiệu thanh lâu, xoay người về tới tiệm thuốc, lấy chút dược liệu, chuẩn bị cho Lý cẩu tử.

Tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho Lý cẩu tử.

Dùng tiền của Lý cẩu tử mua thuốc đi đối phó với Lý cẩu tử.

Mua thuốc xong, Ninh Thư lại đến quán rượu Bạch Y Xảo mở cùng người ta, quán gọi là Cát Tường Cư, trang hoàng cái gì cũng rất khí phái.

Ninh Thư đi vào, ngửi được từng đợt mùi hương cay nồng, trong đại sảnh quán còn không ít khách, đó là còn chưa kể các phòng bao bên trên.

Có tiểu nhị tới chào Ninh Thư: "Khách quan muốn gọi gì?"

Ninh Thư nhìn thực đơn trên tấm gỗ: "Cho ba phần thịt quay, thêm năm phần rau cải, ta muốn mang đi."

"Được."

Ninh Thư muốn nếm thử vị của quán ăn mà Bạch Y Xảo kinh doanh, thuận tiện đánh giá tình hình kinh doanh của quán một cái.

Thoạt nhìn làm ăn rất tốt.

Thảo nào có thể mở được chi nhánh, có tiền quyên lương thực, quần áo và đồ dùng hàng ngày cho quân khởi nghĩa, bởi vì biết quân khởi nghĩa cuối cùng có thể thành công phá hủy vương triều cao ốc, trước cứ đầu tư, bất ngờ chiếm được ưu ái của thủ lĩnh quân khởi nghĩa, hoàng đế tương lai.

Có điều không thể đoạt vợ của hạ thần, nhưng rất thiên vị Bạch Y Xảo.

Quả hack này hơi quá đà rồi...

Ninh Thư đang đợi thịt nướng chín, nghe được tiếng Bạch Y Xảo: "Trần Nhị Muội?"

Ninh Thư quay đầu thấy Bạch Y Xảo từ trên thang lầu xuống, chớp mắt ngẩn ngơ, cảm thấy Bạch Y Xảo dáng dấp quả thực đẹp.

"Tới dùng cơm sao?" Bạch Y Xảo đi tới trước mặt Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư gật đầu: "Đúng nha, đã sớm nghe nói đại danh Cát Tường Cư, hôm nay qua đây nếm thử, mang một ít trở về cho cha mẹ nếm thử."

Nghe được lời Ninh Thư nói, giữa hai lông mày Bạch Y Xảo hiện lên vẻ tự đắc.

Mở quán là vì đời trước ở nhà giàu được hưởng qua thức ăn của vùng miền, hợp với các loại bột hương liệu, vừa ngon vừa đã nghiền, đời này mới muốn mở quán rượu.

Trần Nhị Muội căn bản cũng không biết quán này là của nàng.

"Khách quan, đồ ăn mang đi của cô." Tiểu nhị cầm đồ ăn qua đây.

Ninh Thư mới vừa định cho tiền, Bạch Y Xảo mở miệng nói: "Lần này ghi vào tiền của ta, Trần Nhị Muội, coi như ta mời khách."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui