Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Trần Lực là người cổ đại chân chính, sống ở trong xã hội phong kiến coi hoàng đế là trời, sẽ không dám tạo phản, cho dù quan binh quá đáng, cũng chỉ muốn dạy dỗ quan binh một chút, nếu thật để hắn tạo phản, Trần Lực trong lòng sẽ chột dạ.

Ninh Thư đã trải qua rất nhiều thế giới, nhìn mọi việc rất nhẹ nhàng, lịch sử thay đổi là chuyện bình thường, cái mới thay thế cáicũ, là quy luật trời đất, luân hồi tuần hoàn.

"Ca ca, huynh chỉ làm vì thuận thế, không liên quan đến tạo phản." Ninh Thư nói.

Trần Lực: "→_→, muội ít dọa ta thôi."

Trong lúc Trần Lực do dự, nữ tử bị quan binh bắt được bởi vì phản kháng kịch liệt, làm cho quan binh rất sốt ruột, rút ra bội đao đâm vào bụng cô gái, sau đó một cước đá văng nữ tử.

Nữ tử ôm bụng té trên mặt đất, máu tươi chảy ra.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Đệ đệ lảo đảo chạy đến trước mặt cô gái: "Tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ lại ta, ta sợ, tỷ tỷ..."

Quan binh càn rỡ cười, căn bản không quan tâm nữ tử chết trên mặt đất, lại lần nữa kéo một cô gái, đe dọa: "Phục vụ ông đây cho tốt, không thì cô sẽ là người tiếp theo như thế."

Nữ tử sợ đến mức ngẩn ngơ, bối rối cầu cứu người xung quanh: "Mau cứu ta."

Ninh Thư mấy bước đi tới trước mặt quan binh, quan binh nhìn thấy Ninh Thư, lập tức sờ cằm cười dâm: "Làm sao, cô muốn thay thế nàng hầu hạ ông hả."

Ninh Thư mỉm cười, một cước đá vào háng quan binh, hơn nữa còn dùng lực mạnh, nam nhân bị đạp trúng ối một tiếng trong cổ họng, con mắt đảo một vòng, té trên mặt đất miệng sùi bọt mép.

Quan binh co quắp thân thể hai cái liền chết, đau chết luôn.

Trần Lực:...

Người chung quanh đều sửng sốt một chút, những quan binh khác đều vô cùng phẫn nộ: "Làm càn, có phải muốn tạo phản hay không?"

Trần Lực giơ dao găm sáng như tuyết trong tay lên, la lớn: "Các vị, những thứ ác quan như lang như hổ này đem chúng ta trở thành súc sinh, nắm quyền sinh sát chúng ta trong tay, chỉ sợ chưa đến đê chúng ta đã bị bọn họ giết chết."

"Lẽ nào mọi người muốn chết như vậy, nữ tử bị những súc sinh này làm nhục."

"Làm càn." Quan binh rút bội đao ra muốn giết Trần Lực, Trần Lực có chút vụng về tránh khỏi công kích, sau đó dùng dao găm quét qua cổ hắn, máu tươi văng tung tóe.

Trần Lực sắc mặt hơi tái, nhưng trong tay dính máu rồi, trong lòng lại sinh ra cảm giác khác.

Trần Lực lớn tiếng nói: "Bọn họ cũng là người, bọn họ cũng có thể bị giết chết."

"Ngươi trả mạng lại cho tỷ tỷ ta." Thiếu niên đánh tới chỗ quan binh.

Sự bạo loạn của đám người đã không còn có thể bị những quan binh này khống chế, cùng nhau đi tới, tất cả mọi người trong lòng tích lũy quá nhiều tâm tình.

Ngay cả binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện đều sẽ bất ngờ làm phản doanh trại, huống hồ là bách tính mù quáng cực kì nghe theo tâm lý.

Có người phản kháng, những người khác cũng phản kháng theo, hơn nữa trong lòng vốn đã nén oán hận, hạ thủ rất nặng đối với những quan binh này.

Cuối cùng một đoàn bách tính tay không tấc sắt lại giết hết tất cả hơn hai mươi quan binh.

Ninh Thư chỉ ở một bên nhìn, đến khi những quan binh này bỏ mạng, Ninh Thư mới lên tiếng: "Đem những người này chôn đi, chúng ta lên phía bắc."

Quân khởi nghĩa đi theo hướng này, chỉ còn một chút, chậm rì rì đi đến lúc công phá cửa hoàng cung.

Đến khi những người này bình tĩnh trở lại mới biết mình đã làm gì, mỗi một người đều sợ đến hồn lìa khỏi xác.

Trần Lực nói rằng: "Chúng ta đi hội tụ cùng quân khởi nghĩa, chúng ta không thể trở về, trở về thì liên lụy người nhà."

Mọi người cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, thấy có người đứng ra làm chủ, thấp thỏm lo âu, lòng loạn như ma nên chỉ có thể tiếp thu.

Mọi người hợp lực chôn quan binh, Ninh Thư dùng đất lấp vết máu.

Bấy giờ trời tối sầm, mọi người ngồi dưới đất, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, có người thấp giọng khóc.

Trần Lực đem vết máu trên dao găm lau sạch, trả lại cho Ninh Thư: "Cái này muội lấy từ đâu tới."

"Ta mua, ta lên trấn trên mua để phòng thân." Ninh Thư nói rằng: "Ca ca huynh cầm đi."

Trần Lực lắc đầu: "Ta có bội đao của quan binh."

Trần Lực gom bội đao của quan binh lại, chia lương khô của quan binh ra.

Bận một lúc lâu, Trần Lực đến bên cạnh Ninh Thư, mím môi một cái nói rằng: "Muội muội, chúng ta nhất định phải hội tụ cùng quân khởi nghĩa sao?"

Ninh Thư nhíu mày: "Lẽ nào ca ca có thể nuôi sống nhiều người như vậy."

Trần Lực chớp mắt ớ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ninh Thư có ý mang theo những người này, hội tụ cùng quân khởi nghĩa, hai huynh muội bọn họ cũng có chút lợi thế.

Có một số việc bất khả kháng, thủ lĩnh quân khởi nghĩa là hoàng đế tương lai, ngay cả Phương Dũng còn không được làm hoàng đế, đương nhiên không bài trừ nguyên nhân do xuất thân của Phương Dũng.

Dựa vào đầu óc đơn giản của Trần Lực, đương nhiên không hiểu sự gian nan trong đó, nuôi sống cả đám người cũng đủ để Trần Lực đấm đất khóc rống rồi.

Đến chỗ quân khởi nghĩa, việc này sẽ có người quan tâm.

Ngày hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực liền mang theo đội ngũ lên phía bắc, ven đường cũng không công kích bất kỳ huyện nha nào, bởi vì đội ngũ bọn họ căn bản không có sức chiến đấu gì.

Trong đội ngũ có người ngã bệnh, Ninh Thư không thể không lôi thuốc bản thân trước đó chuẩn bị ra.

Đi ngang qua thành thị, Ninh Thư cầm bạc trước đó cha Trần cho đi mua dược liệu, bây giờ đang là loạn thế, lương thực và dược liệu đều rất cần, đã đắt mà còn không chắc sẽ có.

Ninh Thư thực sự không có tiền, chạy đến cửa người nhà giàu đẩy mạnh tiêu thụ mặt nạ dưỡng da của mình.

Trần Lực muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, Ninh Thư lắc đầu, một khi kinh động tới quan phủ, bọn họ đều sẽ chết, nhìn đám người kia là hiểu.

Trần Lực không có cách nào lại mang theo tráng đinh trong đội ngũ đi khiêng bao cát.

Ninh Thư:...

Mẹ, vì sao nhiệm vụ của cô đều khổ như vậy chứ?!

Trần Nhị Muội gả cho Phương Dũng, cũng khổ như thế, hiện tại cô vẫn như vậy.

Lảo đảo một đường như thế, tuy là khổ, nhưng may không có ai dằn vặt, thật sự cũng có thể chống đỡ được.

Ninh Thư rốt cục thấy được bóng cờ phần phật, cờ tuy cũ nát, nhưng bị gió thổi mãnh liệt rung động, mang theo một sức mạnh khó mà diễn tả bằng lời.

"Đến rồi." Ninh Thư cao hứng nói.

Trần Lực thở gấp một hơi, trong khoảng thời gian này có thể nói là thời khắc khổ sở nhất trong cuộc đời hắn, từ một người chỉ biết đi theo mông phụ thân xuống ruộng trồng trọt, giờ phải quan tâm đến chuyện sống còn của toàn bộ đội ngũ, còn phải phối hợp đội ngũ các vấn đề đột phát.

Nếu như đội ngũ mệt mỏi, hắn còn phải phụ trách vận động cổ vũ, làm thầy tâm lí, nếu như không phải có muội muội bên người, Trần Lực cảm giác mình sẽ không đè ép được những người này.

Giờ tới địa bàn quân khởi nghĩa, Trần Lực liền hiểu ý của muội muội, gia nhập quân khởi nghĩa, việc này sẽ để cho người khác đi lo, bọn họ phụ trách chiến đấu là được.

Ninh Thư và Trần Lực ngồi lên trên lưng ngựa lúc bán chỉ còn hai con, Ninh Thư vỗ vỗ bụi trên người mình, quay đầu nói rằng: "Lên tinh thần nào, đến nơi này, vận mệnh của chúng ta khả năng sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất."

Tất cả mọi người bắt đầu sửa sang lại y phục của mình, sửa lại tóc một chút, ưỡn ngực tiếp thu vận mệnh tương lai, nhưng giữa hai lông mày có sợ hãi và bất an không che giấu được.

Nếu như có thể chọn, không người nào nguyện ý trải qua cuộc sống không biết tiền đồ ra sao như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui