Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Cuối cùng, không biết mẹ An Kim Vĩ làm cách nào mà đưa được chồng về. Suy cho cùng, chắc bà ta cũng chỉ có thể dùng cách cầu xin yếu ớt.

Mẹ An Kim Vĩ vừa về đến nhà đã bảo với Ninh Thư: “Mau đi tìm An Kim Vĩ về.”

“Cô có biết nó ở khách sạn khổ cực thế nào không hả? Quần áo không ai giặt, vừa tốn nhiều tiền vừa không được ăn ngon.” Mẹ An Kim Vĩ quát Ninh Thư. 

“Rõ ràng là người có gia đình mà phải ở khách sạn. Người khác nhìn vào là biết cô không làm tròn bổn phận.”

Ninh Thư nhìn thoáng qua bố An Kim Vĩ: “Mẹ đưa được bố về thì sao không đưa con trai mẹ về luôn đi. Lại còn chờ con đi gọi anh ta về, chẳng lẽ muốn con ba quỳ chín lạy đến đón anh ta như đón hoàng đế hả?”

“Cô đi đón nó cũng không có tác dụng gì. Kim Vĩ đã nói rồi, khi nào li hôn xong với cô thì nó về nhà.” Bố của An Kim Vĩ lạnh lùng nói, xoay người đi ra cửa. 

“Ông lại đi đâu?” Mẹ An Kim Vĩ vội vàng hỏi.

“Ở nhà phiền phức, tôi ra ngoài chơi cờ.” Bố An Kim Vĩ chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

“Buổi trưa nhớ về sớm ăn cơm.” 

Mẹ An Kim Vĩ liếc mắt nhìn Ninh Thư. Có lẽ là lại sợ chọc tức chồng mình khiến ông ta bỏ đi, nên bà ta không dám cãi nhau với cô, chỉ vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Ninh Thư về phòng kiểm tra hệ thống định vị thì phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị. Đó chính là cạnh cái chấm đỏ thể hiện vị trí của An Kim Vĩ, còn xuất hiện một chấm đỏ nữa.

Hai người vẫn như hình với bóng cùng nhau đi nhà hàng, rạp chiếu phim, và vài chỗ mà tình nhân vẫn thường hẹn hò khác. 

Ninh Thư cõng con chuẩn bị đến khách sạn xem An Kim Vĩ đang ở đâu.

“Cô đi đâu?” Mẹ An Kim Vĩ cảnh giác nhìn Ninh Thư, chỉ sợ cô lại chạy lên tầng cao nhất đòi nhảy lầu.

Ninh Thư bảo: “Con đi thực hành đại lễ quỳ lạy, cầu xin An Kim Vĩ về nhà chứ còn đi đâu nữa.” 

“Thật sao?”

Ninh Thư liền cõng con đi thẳng.

Ninh Thư đi theo hệ thống định vị đến được khách sạn. Trời còn chưa tối, An Kim Vĩ cũng chưa về. 

Ninh Thư đang mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn.

Đến tận khi đèn lên, Ninh Thư dựa vào hệ thống định vị mới biết An Kim Vĩ đang tiến về phía khách sạn. Ninh Thư nhìn thấy An Kim Vĩ bước vào khách sạn, bên cạnh còn có một phụ nữ ôm tay hắn ta.

Ninh Thư đi theo bọn họ vào quán rượu. Bởi vì có hệ thống định vị, nên cô không cần hỏi lễ tân xem An Kim Vĩ ở phòng nào. 

Có điều Ninh Thư chỉ đành đứng trước cửa phòng, không có chìa khoá thì không vào được.

Cũng không biết hai kẻ này có vào chuyện chính luôn không?

Chắc là sẽ tắm trước, rồi tạo không khí. Dù sao cũng phải đợi đến khi bọn họ thay đồ ngủ đã. 

Ninh Thư đứng chờ khoảng mười phút, sau đó nhấn chuông cửa, nói: “Thưa quý khách, rượu vang của quý khách được mang tới rồi.”

Hai người trong phòng đang mặc áo choàng tắm, người phụ nữ xinh đẹp nằm ở trên giường. An Kim Vĩ vừa định làm gì đó, thì nghe thấy rượu vang được mang tới. Sắc mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, hắn không hề đặt rượu vang.

An Kim Vĩ mở cửa, nhìn thấy Ninh Thư cầm điện thoại di động thì hơi sửng sốt. Thấy hắn sắp đóng cửa, Ninh Thư liền chặn chân ở cánh cửa, bước vào phòng. 

“Cô đến làm gì? Cút ra ngoài.” An Kim Vĩ túm lấy Ninh Thư định kéo ra ngoài. Ninh Thư giãy khỏi bàn tay của An Kim Vĩ, cầm điện thoại quay lại hình cô gái đang nằm trên giường.

Cô gái nằm trên giường vội vã cầm áo choàng tắm che cơ thể, cúi đầu rũ tóc che mặt chạy ra khỏi gian phòng.

Giọng Ninh Thư nghe có vẻ sửng sốt: “An Kim Vĩ, anh đi chơi gái, mà lại còn không trả tiền hả?” 

“Ai cho cô ghi hình, đưa điện thoại cho tôi.” An Kim Vĩ sắc mặt cau có, đưa tay ra định giằng điện thoại của Ninh Thư.

Ninh Thư nhét điện thoại vào túi, cũng không tiếp tục đôi co với hắn, lập tức chạy ra khỏi căn phòng.

An Kim Vĩ định đuổi theo cô, nhưng khốn nỗi lúc này trên người hắn chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm, để chân trần. 

Hắn nghiến răng nghiến lợi mặc lại quần áo, sau đó xếp hết quần áo vào trong vali, chuẩn bị về nhà.

Bị người ta quay video như thế, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là không thể để video phát tán ra ngoài được.

An Kim Vĩ thực sự muốn giết chết ả điên kia, sao cô ta dám làm như vậy? 

Ninh Thư cầm điện thoại di động, lưu video vào hộp thư của mình, sau đó trở về nhà.

“Tôi biết cô không thể gọi An Kim Vĩ trở về mà.” Mẹ An Kim Vĩ thấy Ninh Thư trở về một mình, khinh bỉ nói.

Ninh Thư mỉm cười: “Biết đâu chờ một lúc nữa anh ấy lại về thì sao.” 

Trong tay cô có chứng cứ ngoại tình của hắn, hắn ngồi yên không trở về mới là lạ.

Quả nhiên mới nửa giờ sau, An Kim Vĩ đã về nhà. Vừa bước vào, hắn đã giơ vali lên ném về phía Ninh Thư, gương mặt đầy vẻ căm phẫn.

Ninh Thư cũng không ngốc nghếch đứng yên để cho vali đập trúng. Cô thoắt cái tránh sang một bên, vali liền rơi xuống đất, bánh xe nhỏ dưới đáy rơi hết ra. 

Hành động đột ngột của An Kim Vĩ khiến cho bố mẹ hắn khó hiểu nhìn nhau. Mẹ hắn hỏi: "Con làm sao thế?”

“Mẹ đi mà hỏi xem cô ta vừa làm cái gì?” An Kim Vĩ tức đến tím mặt chỉ vào Ninh Thư: “Đừng tưởng cô có cái video đó là có thể uy hiếp tôi.”

“Có cái gì?” Bố hắn hỏi. 

Ninh Thư lấy điện thoại ra, mở cái video cô đã quay lại: “À, anh ấy đang nói đến thứ này.”

Ninh Thư làm ra vẻ đau khổ nói: “Anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác, có biết em đau đớn đến mức nào không? Anh sao lại có thể đối xử với em như vậy?”

“Sao tôi lại không được tìm người phụ nữ khác? Cô mang thai ở cữ, tôi cũng cần giải quyết nhu cầu chứ.” An Kim Vĩ lạnh lùng nói. 

Bố hắn hỏi: “Cô gái này là ai?”

“Con quen qua mạng, có gặp một lần, cũng không gây tổn hại gì đến gia đình.” An Kim Vĩ nói: “Vì đằng nào xong việc thì ai cũng đi đường nấy.” Hắn thản nhiên nói.

Ninh Thư ngược lại hiểu rõ, chỉ là quen qua mạng, qua đêm một lần thì có sao. 

Ha ha ai mà biết được đây là lần đầu tiên hay là lần thứ mấy.

“Kim Vĩ này, đó là người phụ nữ như thế nào?” Mẹ hắn ân cần hỏi, có ý tứ muốn đi xem thử “con dâu”.

"Dù sao con cũng sẽ không mang loại phụ nữ ấy về nhà.” An Kim Vĩ nói: “Vui chơi một chút là được rồi, căn bản cũng chỉ để giải quyết nhu cầu lẫn nhau thôi.” 

“Muốn tìm thì phải tìm một người phụ nữ tốt.” Hắn nói.

Ninh Thư quả thật không biết nói gì.

Đàn ông đều có suy nghĩ hết sức buồn cười như vậy, vừa muốn ngủ với vợ và bạn gái của người khác, vừa muốn người con gái của mình phải trong sạch. 

“Đúng vậy, cưới vợ thì phải cưới người đức hạnh. Loại phụ nữ kia cưới về chỉ khiến gia đình thêm ô uế.” Bố hắn nói.

Ninh Thư trong lòng thầm nghĩ, buồn cười, buồn cười, buồn cười quá đi mất.

An Kim Vĩ làm như thế này là phải lẽ sao? Không phải vấn đề chính là hắn đã ngoại tình sao? Là ngoại tình đó. 

Ninh Thư ho khan một tiếng: “An Kim Vĩ, anh làm như vậy là không chung thủy.”

“Tôi không chung thủy thì cô có thể li hôn với tôi.” An Kim Vĩ lạnh giọng nói: “Trương Ninh, nếu cô thực sự thanh cao như thế, cảm thấy tôi phản bội cô, thì cứ li hôn với tôi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui