Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư vừa nói chuyện, vừa chạm vào móng tay mình, sau đó lật qua lật lại nhìn cả bàn tay, nói: “Vào làm dâu nhà này chưa đến hai năm, mặt tôi xấu đi, tay cũng chai sần hết cả, vừa đau lưng vừa mỏi eo.”

“Tôi không muốn nghe những chuyện này. Bây giờ rốt cuộc là cô muốn cái gì? Bao nhiêu tiền thì cô mới vừa lòng?” An Kim Vĩ mất kiên nhẫn nói.

“Phải xem anh định trả giá thế nào đã.”Ninh Thư nói rằng. 

“Hai vạn đồng.” An Kim Vĩ giơ hai ngón tay.

Ninh Thư im lặng.

“Ai…” Ninh Thư búng vào móng tay: “Hai mươi vạn, đứa bé để cho các người nuôi, nếu không tôi sẽ không li hôn.” 

“Hai mươi vạn? Cô có còn là người nữa không hả?” Mẹ An Kim Vĩ sợ đến mức nhảy dựng lên: “Kết hôn rồi li hôn phải tốn hai mươi vạn, cô lừa người ta kết hôn với cô để tống tiền hả?”

“Bản thân thì chạy mất bỏ con lại, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ. Cô nằm mơ chắc.” Bà ta chỉ vào Ninh Thư: “Cô nghĩ mình là Dương Ngọc Hoàn, có thể bán được hai mươi vạn sao?”

Ninh Thư ngoáy lỗ tai: “Có cần tôi nhắc lại vài lần nữa không? Tôi đang bán đồ, thứ đồ có thể mua được danh dự của con trai các người. Các người chọc giận tôi, thì ngày mai tôi sẽ phát đoạn video này lên mạng, gửi luôn vào email đồng nghiệp của anh ta.” 

“Được rồi, li hôn xong chắc anh vẫn còn muốn kết hôn nữa nhỉ. Kết hôn xong nhớ đối tốt với con gái nhà người ta, nếu không... tôi sẽ trở lại. Tôi sẽ không cho ai được sống yên thân đâu.” Ninh Thư cười híp mắt nói.

An Kim Vĩ bị Ninh Thư chọc tức đến mức ngực run rẩy kịch liệt, gương mặt tái nhợt xanh mét, căm ghét nói: “Đồ độc ác, đến cả đứa con chính mình sinh ra cũng vứt bỏ được, vừa dối trá vừa tham lam, sao trước kia tôi lại kết hôn với cô cơ chứ.”

“Lẽ nào tôi không muốn làm lại từ đầu à? Cứ thế nuôi con chồng trước thì làm sao tôi thuận lợi tái giá được.   Hơn nữa, dù sao đứa trẻ cũng là huyết mạch nhà các người.” Ninh Thư bất mãn nói. Bản thân anh ta cũng không xứng làm cha, nhưng lại muốn vợ phải yêu con, làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Không thương con thì không phải là phụ nữ tốt. 

Nếu phải chọn giữa nhà ở và đứa con, đàn ông chắc chắn sẽ chọn căn nhà. Đứa con sau này còn có người sinh cho, nhưng giá nhà thì vô cùng đắt đỏ.

Ninh Thư xoay điện thoại trong tay: “Mọi người còn tiếp tục do dự, thì tôi sẽ phát tán đoạn video này lên mạng đấy.”

“Kim Vĩ, lại đây, mẹ có chuyện cần nói với con.” Mẹ An Kim Vĩ kéo áo con trai. 

An Kim Vĩ đi theo mẹ ra ban công. Mẹ hắn nhỏ giọng nói: “Kim Vĩ à, chúng ta không thể nuôi đứa bé kia được. Nếu con muốn li hôn với Trương Ninh, thì nhất định sau này sẽ lại kết hôn lần nữa. Mà trong nhà lại có đứa bé kia, con gái nhà người ta sẽ không thích gả vào đây làm mẹ kế đâu.”

“Đưa đứa bé cho Trương Ninh nuôi đi. Còn nữa, hai mươi vạn quá nhiều, nó muốn đến từng ấy tiền, không thể đưa được, nhất định không thể đưa nhiều tiền như thế được.” Khi mẹ hắn nhắc đến hai mươi vạn, biểu cảm vô cùng khó chịu, đến cả da mặt cũng run rẩy.

"Con biết rồi." An Kim Vĩ gật đầu, đi vào phòng khách. Hắn ngồi vào sô pha nói với Ninh Thư: “Tôi sẽ đưa cô năm vạn, đứa bé để cô nuôi.” 

“Xem ra không cần tiếp tục thương lượng nữa rồi.” Ninh Thư đứng lên, duỗi người một cái: “Thực ra tôi cũng không muốn ly dị. Còn lỗi lầm của anh, tôi có thể nhẫn nhịn bỏ qua, chúng ta cẩn thận nuôi dạy con, để nó có một gia đình hạnh phúc, có được không nào?”

"Được rồi, vậy nếu như lần sau anh còn ngoại tình, tôi sẽ đăng cái video này lên diễn đàn, để anh chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ bị người ta chỉ trỏ.”

Ninh Thư cười dịu dàng nhìn An Kim Vĩ, đoạn xoay người định trở về phòng nghỉ ngơi. 

“Chờ một chút, nếu cô không hài lòng, chúng ta thương lượng lại.” An Kim Vĩ nói.

Ninh Thư bảo: “Anh không hiểu tiếng người à? Tôi là người bán, anh là người mua, anh trả có tí tiền như vậy làm sao tôi bán. Cái giá anh đưa ra tôi không chấp nhận được, hơn nữa, đứa trẻ này là huyết mạch nhà các người, đưa cho tôi để làm gì?”

“Đừng có kiêu ngạo.” Ninh Thư nói: "Hiện tại tôi bị bệnh, cũng đâu có dựa được vào các người." 

“Được rồi, về sau tôi không làm việc nhà nữa, tôi mang dầu sôi đến đổ lên mặt các người là được.” Ninh Thư cười híp mắt nói.

"Cô cứ ngồi xuống, chúng ta bàn tiếp, nếu cô không hài lòng với giá tiền này, chúng tôi đưa thêm là được." Bố An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư nói.

Ninh Thư nghiêng nghiêng đầu đầu, ngồi xuống: “Tôi muốn hai mươi vạn, một đồng cũng không được thiếu. Còn đứa trẻ để cho các người nuôi.” 

“Tám vạn, đứa trẻ do cô nuôi.” An Kim Vĩ nói: "Chúng tôi không cần đứa bé này, nó sẽ ảnh hưởng đến việc tái hôn sau này của tôi."

Ninh Thư không lấy làm lạ đối với việc người nhà họ An không muốn nuôi đứa trẻ. Đứa bé này từ khi sinh ra đã không được yêu thương rồi.

Cô nhất định sẽ mang đứa bé này đi, bởi đến trẻ con cũng còn nghĩ được nếu để nó ở lại, sau này nó sẽ bị đối xử như thế nào. 

Ninh Thư lập tức lắc đầu: “Không được, tôi muốn hai mươi vạn. Tôi cũng không thể nuôi đứa bé này, tôi còn muốn theo đuổi hạnh phúc của tôi. Nó ảnh hưởng đến việc tái hôn của anh, chả lẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân sau này của tôi à? Tôi về sau lấy chồng mà còn phải nuôi con người khác sao? Đứa trẻ này dù sao vẫn mang họ nhà các người. Giờ tôi mang nó theo, thì biết gọi như thế nào hả?”

Ninh Thư vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi không muốn nuôi đứa bé này.”

“Cô là mẹ nó, cô nói không muốn là được sao?” Mẹ An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư đầy khinh thường. 

“Các người là ông nội, bà nội nó, lại còn có cả bố nó ở đây nữa. Các người dựa vào cái gì mà gạt bỏ trách nhiệm nuôi nó?” Ninh Thư mắt trợn trắng.

“Mười vạn, đứa trẻ là của cô, sau đó cô phải giao đoạn video cho tôi.” An Kim Vĩ nói: “Đây là cái giá cuối cùng, nếu như cô không đồng ý, vậy tôi sẽ chờ đến một năm sau mới li hôn. Đến lúc ấy, cô chẳng được cái gì đâu.”

Ninh Thư thờ ơ nhún vai: “Phát tán đoạn video này lên mạng cũng chỉ tốn nửa phút. Nếu như tôi tiếp tục kiên trì không li hôn, bao dung sai lầm của anh, tha thứ cho việc anh ngoại tình, tòa chắc sẽ không xử chúng ta li dị đâu.” 

An Kim Vĩ hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, có lẽ là bị Ninh Thư chọc cho tức đến nỗi nói không nên lời nữa rồi.

“Trương Ninh, làm việc không nên quá mức quá đáng, sau này chúng ta vẫn còn phải nhìn mặt nhau đấy.” Bố An Kim Vĩ nói.

Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng kinh ngạc: “Làm sao mà sau này chúng ta còn nhìn mặt nhau được, giờ đã là kẻ thù rồi, chẳng lẽ sau này còn có thể làm bạn hả?” 

“Cả đời không qua lại với nhau cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Vậy cô muốn như thế nào?” An Kim Vĩ mất kiên nhẫn kéo cà vạt: “Hai mươi vạn là quá nhiều. Trương Ninh, cô đừng ép người quá đáng.”

“Mười lăm vạn, đứa trẻ cô nuôi.” An Kim Vĩ nói: “Đây là giá tiền cuối cùng tôi đưa ra. Nếu cô đồng ý, vậy chúng ta cứ làm như đã thỏa thuận. Còn nếu không, tôi chỉ có thể dùng đến biện pháp khác, đến lúc ấy tôi cũng không dám chắc sẽ xảy ra những chuyện gì đâu.” 

Ninh Thư nhìn ba người nhà họ An, đoán chừng đây đã là giới hạn của họ. Cô bĩu môi, nói: "Mười tám vạn, tôi không nuôi đứa bé.”

“Mười lăm vạn, đứa bé cô nuôi.” An Kim Vĩ nói.

Gương mặt Ninh Thư có vẻ phiền chán: “Mười lăm vạn, tôi không muốn nuôi đứa bé, các người cũng không muốn, vậy chỉ kín đáo đưa nó cho tôi thôi.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui