Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư đặt quà mua về ở trên ghế sofa rồi xoay người rời đi, cô không muốn dính líu quan hệ đến nhà mẹ đẻ của Trương Ninh.

Chỉ trong thời gian một buổi tối, nhà họ Trương đã biết cô ly hôn, còn biết trên người cô còn có mười lăm vạn.

Có đôi khi Ninh Thư cảm thấy vận mệnh đúng là một cái vòng luẩn quẩn, Trương Ninh sinh ra ở trong một gia đình như vậy, từ trường của vận mệnh sẽ hấp dẫn những người giống như An gia. 

Vận mệnh chính là một vòng quay, người ta cảm thấy có bước chuyển ngoặt, thế nhưng thực ra căn bản cô không hề nhảy ra khỏi cái vòng đó, rẽ bao nhiêu lần thì thật ra vẫn là như vậy.

Bò lên từ trong một cái hố, nói không chừng không bao lâu lại rơi vào trong một cái hố khác.

Có vài người vừa rơi vào trong hố liền không bò lên nữa mà đứng ở trong hố vô cùng đau khổ, có vài người rơi xuống hố lại ương ngạnh bắt đầu lần nữa, nhưng e rằng lại có thể sẽ rơi vào cái hố khác, vết thương chồng chất liên tục. 

Bất kể ban đầu giãy giụa bao nhiêu, cuối cùng người ta sẽ lại quay về quỹ đạo của mình.

Số phận như vậy do bên ngoài ảnh hưởng rất nhiều, cũng có nguyên nhân là do bản thân, bởi vì đủ loại thỏa hiệp và bất đắc dĩ.

Ninh Thư thở dài một hơi, cõng đứa nhỏ ra đi. 

"Trương Ninh à, sao lại đi như vậy." Mẹ của Trương Ninh ngăn cản Ninh Thư: "Con ăn điểm tâm chưa, cha con đã đi tản bộ, lập tức sẽ trở về, con chờ ông một chút."

"Con đi thế này, định ở nơi nào đây?" Mẹ của Trương Ninh kéo lấy cánh tay của Ninh Thư: "Hãy quay trở lại."

Ninh Thư nói rằng: "Trong nhà cũng không có phòng của con, phòng ở không phải đã làm thông rồi sao?" 

"Con không đợi cha trở về đâu, mẹ thay con chào hỏi cha một tiếng." Ninh Thư nói xong kéo tay mẹ của Trương Ninh ra.

“Mẹ...” Em trai Trương Ninh có vẻ không kiên nhẫn nói: "Người ta không muốn ở nhà thì mẹ làm sao ép người ta ở lại được, chỉ sợ giống như chúng ta muốn cướp tiền của chị ta vậy."

"Chị ta muốn đi thì để chị ta đi." Em trai Trương Ninh trợn ngược mắt nói. 

Ninh Thư mặt không biến sắc khẽ gật đầu: "Con cảm thấy em trai nói rất đúng."

"Thành thật mà nói, tao cực kỳ muốn đánh mày." Ninh Thư bật cười một tiếng: "Tao sợ mày là con quỷ hút máu hút mất tiền của tao, mày là một kẻ vô dụng ăn bám cha mẹ già, là kẻ bất lực."

"Chị mắng ai là kẻ bất lực, chị còn đắc ý cái gì, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ly dị bị người ta vứt bỏ thôi." Em trai Trương Ninh đập mạnh cái bát xuống, đen mặt nói. 

Mẹ của Trương Ninh lập tức quát con trai: "Tại sao con có thể nói chuyện như vậy, chị gái con vừa mới ly hôn mà con lại muốn đâm vào trái tim của chị như vậy, con làm em trai kiểu gì."

Mẹ của Trương Ninh dạy dỗ xong con trai, lại xoay đầu nói với Ninh Thư rằng: "Các con là chị em, về sau cần giúp đỡ lẫn nhau, cho dù sau này muốn kết hôn cũng vẫn phải dựa vào anh em nhà mình cho con chỗ dựa."

Ninh Thư nghe xong lời này, suýt chút nữa hừ một tiếng, cô chịu oan ức ở An gia thì em trai nhà mình có tới không, ngay cả câu quan tâm cũng không có. 

Lần trước chuyện nhảy lầu nghiêm trọng như vậy, nhà mẹ đẻ cũng chỉ có mẹ của Trương Ninh tới, còn dặn cô không được ly hôn.

Trông cậy vào người như vậy cho mình chỗ dựa, đợi kiếp sau, kiếp sau sau nữa...

Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. 

Ninh Thư xoay người rời khỏi, lúc xuống lầu lại gặp cha của Trương Ninh ở trong cầu thang, cha của Trương Ninh nhìn thấy Ninh Thư có chút sửng sốt, lập tức hỏi: "Con đi đâu vậy, trở về theo cha."

"Con đi ra ngoài làm chút việc." Ninh Thư liền nghênh ngang mà đi.

Trở lại khách sạn, Ninh Thư liền lấy vali của mình ra, mua một vé trên mạng để chuẩn bị đi. 

Ninh Thư quay đầu nói với đứa con phía sau lưng đang ngủ say: "Bé yêu à, bây giờ chúng ta phải lên đường rồi.”

Ninh Thư kéo chiếc vali, trả lại phòng rồi kéo vali ra tới cửa lớn của nhà nghỉ, thấy xe cộ đi tới đi lui, bản thân lại cô độc một mình dường như vô cùng tịch mịch.

Thế nhưng lại vô cùng sảng khoái, rốt cuộc không phải đối mặt với những người đó, không cần cùng sống chung với những người đó, không cảm nhận được sự ấm áp thì còn không bằng một người độc thân. 

Ninh Thư đi xe đến sân bay, trong lúc đợi máy bay, Ninh Thư gửi bản ghi âm của mình lên diễn đàn của tiểu khu.

Mặc dù video đã đưa cho An Kim Vĩ, thế nhưng cô vẫn còn bản ghi âm, hơn nữa ghi âm là lời An Kim Vĩ ngang nhiên nói chuyện mình ngoại tình như đúng rồi.

Ninh Thư nheo mắt cười rồi gửi bản ghi âm lên trên diễn đàn, sau đó điện thoại liền vang lên, người gọi điện thoại đến là mẹ của Trương Ninh. 

Ninh Thư nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói trách cứ của mẹ Trương Ninh: "Con đã đi đâu thì trở về nhanh lên, có chuyện gì chúng ta thương lượng một chút, đừng mang theo con nhỏ chạy khắp nơi. Con hãy trở lại tiếp tục ở cữ, những ngày ở cữ của con còn chưa hết đâu."

"Lời em trai con nói khó nghe, thế nhưng tính tình nó như vậy, trong lòng nó vẫn còn có người chị là con." Mẹ Trương Ninh nói: "Mau đưa đứa nhỏ trở về, đây là đứa con đầu tiên của con, con biết rõ chăm sóc đứa nhỏ như thế nào sao?"

"Mẹ, con muốn đi nơi khác sống một khoảng thời gian, mọi người không cần phải quản lý con." Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

"Con muốn tới chỗ nào, con là một phụ nữ mang theo một đứa bé đi nơi khác như vậy rất nguy hiểm. Đừng nên cáu gắt nữa, trở về nhanh lên, em trai con sắp sửa kết hôn rồi, chẳng lẽ con không quay lại tham gia hôn lễ?" Mẹ Trương Ninh lập tức bất mãn nói.

"Con là con gái mẹ, con làm như vậy có phải muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta hay không." Mẹ Trương Ninh tức giận nói: "Mẹ nuôi con lớn như vậy, con ly hôn cũng không nói với mẹ và cha con mà tự mình quyết định, con cảm thấy con mắt của cha mẹ con thiển cận như vậy nên nhìn chằm chằm vào tiền trong túi con có phải hay không."

Đương nhiên đúng, Ninh Thư mở miệng nói: "Đúng là con muốn đi khắp nơi, mọi người không cần phải quản lý con, con phải lên máy bay rồi, con gác máy trước." 

Ninh Thư gác máy điện thoại di động, sau đó rút sim ra, vặn gãy sim rồi ném vào trong thùng rác.

Sân bay đã thông báo lên máy bay, Ninh Thư ôm con nhỏ ngồi trên ghế rồi nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.

Có đôi khi người thân chỉ là một loại quan hệ, chúng ta đều vì người khác mà sống, chỉ có mấy năm thời gian là dành cho mình để làm chuyện chính mình muốn làm. 

Trở lại nhà mẹ đẻ thì sao, cả ngày vẫn giống như làm vợ, còn phải đối mặt với tầng tầng oán giận và công kích không ngớt.

Ninh Thư nhìn đứa con trắng trắng mềm mềm trong lòng, lại nói đây là lần thứ mấy làm bảo mẫu rồi, trước đây làm vú em còn chưa tính, lúc này đúng là mẹ bỉm sữa danh xứng với thực, còn phải cho đứa trẻ bú sữa nữa.

Ninh Thư nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thở ra một hơi thật dài, giải tỏa buồn bực và phiền toái trong lòng. 

Cho dù Ninh Thư không hề coi An Kim Vĩ là chồng, nhưng vẫn bị tức giận quá mức, huống chi là Trương Ninh coi chồng là chỗ dựa và ỷ lại chồng, như vậy tuyệt vọng hơn nhiều.

Bây giờ cuối cùng cũng đã thoát khỏi, lập gia đình là vì muốn đem lại ấm áp cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hôn nhân lạnh lẽo như vậy chỉ khiến cho người ta tuyệt vọng và đau khổ.

Đã trải qua quá nhiều thế giới, Ninh Thư cảm thấy không có gì tốt hơn so với sống dựa vào chính mình, dựa vào tôn nghiêm của mình sống càng tự tại. 

Làm cho tốt không bằng gả cho tốt?

Vậy vấn đề là, "gả cho tốt" dễ dàng hơn so với "làm cho tốt" sao?

Phụ nữ sống cũng phải coi trọng chính mình, phụ thuộc vào hôn nhân sẽ không thể lâu bền. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui