Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Nói nửa ngày, người của Trương gia cho rằng cô đã làm chuyện gì xấu hổ không thể nhìn mọi người được, đúng là khôi hài.

Ninh Thư đứng lên, nói với mẹ Trương Ninh: "Mẹ thu dọn một chút, mẹ cùng con đi mua một ít đồ đạc, thật vất vả mới trở về một lần, con đi mua cho mẹ và cha một ít quần áo."

"Cha đừng nóng giận nữa, cha đi cùng chứ." Trương An nói. 

"Đúng vậy, cha, chị cả rất vất vả mới trở về một chuyến." Em dâu lập tức nói.

Mẹ Trương Ninh khẽ gật đầu, đi thay quần áo, Trương An và vợ của hắn cũng vào nhà thay quần áo, dự định cùng đi theo.

Ninh Thư đưa cha mẹ Trương Ninh đến trung tâm thương mại mua quần áo, đều là chọn những thứ tốt, vợ chồng Trương An cũng thử quần áo, thử vừa rồi để người bán hàng cầm đến cùng tính tiền. 

Lúc tính tiền, Ninh Thư chỉ lấy quần áo của cha mẹ Trương Ninh rồi đưa cho người bán hàng nói: "Những thứ này gói lại, thứ khác không cần."

Lập tức khiến cho sắc mặt vợ chồng Trương An biến thành màu đen, Trương An bất mãn nói: "Chị có ý gì vậy, ở bên ngoài chị lại không thể giữ chút mặt mũi cho em."

"Ở đây ai quen biết cậu, muốn mặt mũi cái gì, tôi chỉ mua cho cha mẹ, chưa từng nói sẽ mua cho cậu." Ninh Thư lạnh nhạt nói, lấy thẻ ra trả tiền. 

"Trương Ninh, các con là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau." Mẹ Trương Ninh nói.

Ninh Thư cất thẻ vào: "Mẹ, số tiền này cũng là con khổ cực mới kiếm được, không phải do gió to thổi tới, con không có nghĩa vụ phải nuôi nó, nó còn là em con đấy, vì sao không thấy nó chia tiền cho con?"

Sắc mặt Trương An khó chịu nói: "Không cần thì không cần, ai mà thèm như vậy." 

Vợ Trương An xanh cả mặt, ánh mắt nhìn bộ trang phục thèm thuồng, những bộ này đều là những thứ nàng ta mong muốn, bình thường không có tiền mua, vốn tưởng rằng có thể để người chị này tính tiền, kết quả người ta thẳng thắn không đài thọ.

Đúng là keo kiệt!

Ninh Thư nhận lấy túi quần áo đưa cho mẹ Trương Ninh. 

"Quần áo của cha không cần, con đem trả lại, mua cho hai vợ chồng Trương An đi." Cha Trương Ninh nói.

"Cảm ơn bố." Em dâu vội vàng nói, bảo nhân viên bán hàng gói những bộ quần áo nàng ta thích lại.

Ninh Thư khẽ nhếch khóe môi, lấy quần áo của cha Trương Ninh ra, nói: "Chúng tôi không cần thứ này." 

Ninh Thư cầm tiền trả lại, nói với mẹ Trương Ninh: "Mẹ, con mua cho mẹ chút đồ trang sức bằng vàng." Ninh Thư kéo mẹ Trương Ninh đi ngay.

Hù dọa ai đấy, không phải là ép cô mua quần áo cho bọn họ sao?

Cha Trương Ninh sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt xanh đen, sắc mặt hai vợ chồng Trương An càng không dễ nhìn. 

Ninh Thư đưa mẹ Trương Ninh tới tiệm vàng, mua cho mẹ dây chuyền vòng tay, còn có khuyên tai, toàn bộ hành trình mặt cha Trương Ninh đen lại, đoán chừng là ở bên ngoài nên mới không phát cáu.

Thấy mua đồ trang sức, cô em dâu cũng lựa chọn mấy thứ, Ninh Thư không trả tiền như cũ mà chỉ trả tiền cho bộ trang sức của mẹ Trương Ninh.

"Chị, tại sao chị nhỏ mọn như vậy." Trương An nhìn thấy sắc mặt vợ mình không tốt, lập tức quát Ninh Thư. 

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Tôi không nợ cậu."

Ninh Thư lại cho mua cho cha Trương Ninh một cái nhẫn vàng lớn, đoán là vàng thật nên cha Trương Ninh lần này không hề cự tuyệt.

Cả nhà đi khắp nơi ở trong trung tâm thương mại, trong này có không ít cửa hàng hàng hiệu, cô em dâu này của Ninh Thư vẫn muốn kéo Ninh Thư vào trong cửa hàng hàng hiệu. 

Chủ yếu là thấy Ninh Thư đài thọ tương đối thoải mái, thẻ quẹt rào rào là mấy ngàn cả vạn đã không còn, rào rào một cái là hết bao nhiêu tiền.

Em dâu thích nhất là một cái túi xách hàng hiệu, phụ nữ luôn có một sự cố chấp đối với túi xách tay, không phải có cách nói có “túi” thì chữa được cả trăm bệnh sao.

Ninh Thư thẳng thắn không nhìn cô em dâu này, có đôi khi đúng là có giống nhau mới ở cùng nhau, mà tính ăn bám của cô em dâu này với em trai cô giống nhau như đúc. 

Nghe nói người em trai này không có việc làm, về cơ bản mỗi một công việc đều không làm được lâu dài, nếu không phải là bị người ta sa thải thì là cảm thấy công việc không tốt, tự mình rời đi, cảm thấy nơi này không giữ hắn mà sẽ có nơi muốn hắn ở lại.

Đúng là một tên ăn bám, cô em dâu này cũng không có việc làm, cả gia đình chỉ trông cậy vào chút tiền lương hưu của cha Trương Ninh.

Dù như vậy, cha Trương Ninh vẫn rất thiên vị con trai, cảm thấy con trai mình có thể chăm sóc ông về già, mà người như vậy lại chăm sóc ông lúc già đúng là một chuyện nực cười. 

Ninh Thư mua quần áo cho hai người, lại mua một ít đồ đạc chăn ga.

Ninh Thư dự định ra khỏi trung tâm thương mại là quay lại khách sạn xách vali chuẩn bị trở về. Ở cái nhà này, cô chỉ là một người ngoài, ngược lại cô làm gì cũng đều không đúng.

Chỉ không ngờ oan gia ngõ hẹp lại gặp phải An Kim Vĩ cùng một người phụ nữ đang khoác cánh tay hắn, hai người vừa nói vừa cười. 

An Kim Vĩ nhìn thấy người của Trương gia sửng sốt một chút, lại định đi thẳng, kết quả là nhìn thấy Ninh Thư đang ôm đứa bé.

An Kim Vĩ nhìn chằm chằm Ninh Thư một lúc lâu, cảm thấy người phụ nữ này là Trương Ninh, nhưng có chút không dám chắc, bởi vì Trương Ninh bây giờ khác nhau một trời một vực với ngày trước.

Khí chất lỗi lạc như vậy, nếu như trước kia không biết sự tồn tại của Trương Ninh nhất định sẽ nghĩ đây là hai người. 

Trong lòng An Kim Vĩ cảm thấy vô cùng bất ngờ, thấy người phụ nữ này như vậy, hắn đoán là cuộc sống không tệ.

Đàn ông có thể vứt bỏ phụ nữ, nếu như người phụ nữ sống trong thống khổ, trong lòng nghĩ đến hắn, đau khổ cầu xin hắn đừng rời khỏi mình, trong lòng của người đàn ông sẽ rất sảng khoái.

Thế nhưng một người phụ nữ mình không cần, rời khỏi mình ngược lại sinh sống rất tốt, còn tốt hơn so với khi sống ở bên cạnh mình thì hắn liền có chút tổn thương mặt mũi, tổn thương lòng tự ái. 

An Kim Vĩ cảm thấy rất khó chịu, đồng thời có chút kinh sợ, người phụ nữ này tại sao đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, quần áo đang mặc tương đối trang nhã khiến cho trái tim An Kim Vĩ đập liên hồi.

Có điều lập tức nhớ tới chuyện tốt đẹp mà người phụ nữ điên này đã làm, khiến cho trên đầu của hắn luôn bị chụp sẵn cái mũ của tên cặn bã, đến bây giờ cũng không kiếm được vợ mới.

An Kim Vĩ tức muốn chết, sải bước đi về phía Ninh Thư, mặt đen lại quát Ninh Thư: "Trương Ninh, cô xem cô đã làm chuyện tốt đẹp gì." 

"Tôi đã cho cô mười lăm vạn, thế nhưng cô còn đăng bản ghi âm lên diễn đàn."

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, anh cho tôi hai mươi vạn, tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ cho anh, nhưng anh chỉ cho mười lăm vạn, cái giá mười lăm vạn giá ấy tôi không hài lòng, mười lăm vạn chỉ đủ mua băng ghi hình."

"Cô..." An Kim Vĩ thở hổn hển, vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ hoang mang sẽ phản bác, nhưng không ngờ đối phương trấn tĩnh như vậy, ánh mắt của cô khiến cho hắn vô cùng khó chịu, đã bình tĩnh còn có chút khinh thường như vậy. 

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Ánh mắt của An Kim Vĩ tập trung ở trên mặt của bé, bé có chút sợ ôm lấy cánh tay Ninh Thư.

"Nha đầu này là huyết mạch của An gia, tôi muốn đưa con trở về." An Kim Vĩ uy hiếp nói, cảm thấy dùng đứa bé nhất định sẽ khiến cho Ninh Thư thỏa hiệp.

Ninh Thư cũng lười phải nhìn An Kim Vĩ, An Kim Vĩ bây giờ đã có chút phát tướng, không phải bộ dạng cao gầy lúc trước, nhìn rất xấu so với trước đây: "Trong đầu của anh có phải toàn là bã đậu hay không, tôi là người giám hộ của con bé, nhờ anh đọc một ít sách đi." 

Ninh Thư khẽ lắc đầu, nói với người của Trương gia: "Chúng ta đi thôi."

"Tình cảnh của cô bây giờ như thế này, nhất định là làm bồ nhí cho người có tiền, hoặc đúng là làm gái rồi, còn giả bộ cái gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui