Liễu Như Yên ngồi một lát rồi tìm cớ đi khỏi.
Tiểu Vân thị không muốn gặp Liễu Như Yên, thấy vậy thì cười lạnh phẩy tay.
Liễu Khê đi tới bên người Tiểu Vân thị, bà thấy bộ dạng này của Liễu Khê, thở dài, nâng tay chọt trán con gái.
“Mẫu thân, hình như tỷ tỷ không vui vẻ” Liễu Khê thuận miệng hỏi.
“Tề hầu phủ tôn quý vô cùng, Hầu gia lại là người đẹp như lan, không biết sao nàng ta vẫn còn chướng mắt” Tiểu Vân thị cười lạnh nói, trước kia, khi Vân thị chưa từng kê đơn bà thì bà cũng đã nghĩ tới việc đối xử tốt với nàng ta, nhưng cuối cùng thì chỉ có hận thù.
“Mẫu thân thả lỏng người chút, tỷ tỷ cũng sắp xuất giá, bình an vô sự cũng tốt, coi như là tích đức vì tiểu đệ đệ” Liễu Khê thấy vậy, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Vân thị đã hạ tuyệt dục dược cho Liễu Như Yên, bị nàng ta phát hiện, tương kế tựu kế, hại bà bị bệnh nặng một hồi, suýt nữa mất mạng.
Tiểu Vân thị nghe Liễu Khê nhắc tới đứa nhỏ trong bụng, hơi sửng sốt, cúi đầu vuốt nhẹ cái bụng, thần sắc phức tạp vô cùng.
Lời này cũng có mấy phần đạo lý.
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau này sinh con cũng không phải con của Liễu gia.
Bà cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt chứ.
Nghĩ tới Vân thị ở dưới suối vàng có biết, sợ cũng giận điên lên.
Nghĩ vậy, Tiểu Vân thị không có tâm tư khác, vốn định bắt Liễu Như Yên phải nếm chút khổ sở, bắt nàng ta nếm thử tư vị không sinh được con, nhưng bây giờ nó chẳng còn quan trọng.
Như lời Liễu Khê nói, coi như tích đức cho đứa trẻ trong bụng.
Nghĩ vậy, cả người Tiểu Vân thị tinh thần hơn, sắc mày khó chịu cũng tiêu bớt, tăng thêm hai phần thoải mái.
“Nhìn con nói kìa, mẫu thân là loại người so đó thế sao? Con an tâm đợi tới ngày gả đi là được, mẫu thân nhất định để con có thể gả một cách phong phong cảnh quang” Tiểu Vân thị hạ quyết định xong thì vỗ tay Liễu Khê, trêu chọc.
Liễu Khê nghe Tiểu Vân thị nói thì sờ mặt, nàng bây giờ thật sự rất xấu, không bằng tẩy vết sẹo này đi, nếu không tới khi đó lại khiến hắn xấu hổ vì có thê tử xấu xí.
“Tốt” Liễu Khê cũng không đỏ mặt, dày mặt gật đầu.
Đợi sau khi về phòng, Liễu Khê nâng má nghĩ “Bích Thủy, đem thuốc mỡ mẫu thân đưa tới đây”
Lúc Liễu Khê vừa bị hủy dung, Tiểu Vân thị đi khắp nơi tìm thuốc trị sẹo, Liễu Khê vẽ loạn mấy cái rồi không dùng nữa, cảm thấy bản thân bị hủy dung cũng chả sao, hơn nữa, nàng cảm thấy như vậy coi như là đề cao nữ chính lên tí.
“Vâng” Bích Thủy không chút nghi ngờ làm theo.
Thuốc mỡ đặt trong hòm gỗ lim màu đen, trong đó nồng nặc mùi thuốc, có chút gay mũi.
Liễu Khê hắt xì một cái, bảo Bích Thủy đi tìm bông băng tới.
Thừa dịp Bích THủy rời khỏi, do dự một chút, rửa sạch tay, lấy nước trong không gian đổ vào thuốc mỡ, quấy đều.
Bắt đầu vẽ loạn lên mặt một lớp mỏng, làm mặt nàng như đeo màng.
Cuối cùng, Bích Thủy dùng băng bao mặt Liễu Khê lại, chỉ lộ ra đôi mắt đen lấy.
Liễu Khê ở trong này chăm sóc khuôn mặt nhỏ còn Liễu Như Yên thì cầm bút lông Hồ Châu trong tay, viết lung tung lên giấy Tuyên Thành trắng noãn.
“Tiểu thư, tới dùng chút canh, hôm nay ngài chưa ăn gì, như vậy sao có thể chịu được? Thân thể vẫn quan trọng hơn” Một ma ma có chút lớn tuổi bưng chén canh đường phèn tổ yến vào, nhìn Liễu Như Yên nhíu mày, cắn môi dưới, đau lòng nói.
“Ta không đói bụng…” Liễu Như Yên không nâng đầu, tiếp tục viết lên giấy, nghe được tiếng thở dài của ma ma thì lòng mềm lại, nói “Được rồi, ta ăn một chén, vừa vặn cũng đói bụng”
Canh hầm tổ yến đậm mùi, hương vị ngọt ngào, Liễu Như Yên ăn vào cũng có mùi vị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả ngày định hôn lễ cũng đã thương lượng xong, giống như khẩn cấp gả ra khỏi nhà, làm nàng không tìm được cớ từ hôn.
Nghĩ tới Tề Hằng Chi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đen lại, ngực như bị lửa thiêu, khiến nàng khó chịu vô cùng.
Kiếp trước yêu bao nhiêu thì kiếp này hận bấy nhiêu.
Muốn kết hôn với Liễu Như Yên nàng sao? Được, Liễu Như Yên nàng không phải là phế vật yếu đuối chỉ biết khóc trước kia.
Vậy thì đợi đi, nếu dám cưới Liễu Như Yên nàng thì nàng sẽ khiến Tề gia đoạn tử tuyệt tôn.
Chậm rãi ăn hết chén canh tổ yến, Liễu Như Yên tao nhã dùng khăn tay lau miệng, nhìn giấy Tuyên Thành bị vẽ loạn một lát, sau đó im lặng viết lên trâm nhỏ lại nội dung kia.
“Đem vật này đưa cho mẫu thân” Liễu Như Yên nở nụ cười, hai nữ nhi cùng xuất giá, đồ cưới này nàng ta cũng phải mưu hoa một chút, bên trong có khả năng sẽ động tay động chân, nàng ta không hi vọng tới lúc đó, đồ cưới ngăn nắp kia không có đồ đáng tiến.
Làm cho Tiểu Vân thị chảy máu thật nhiều, nàng ta không tính tiết kiệm cho bà ta.
Tiểu Vân thị nhìn tờ danh sách mà Liễu Như Yên đưa qua, tức giận muốn chết.
Bà vốn tính khóc tìm Liễu lão gia kể lể, không nghĩ tới ông ta lại tới dặn bà phải chuẩn bị đồ cưới cho nàng ta thật tốt, đừng để làm mất mặt Liễu phủ.
Nuốt tức giận lẫn oán hận xuống, Tiểu Vân thị vụng trộm thêm một đống đồ vào đồ cưới của Liễu Khê, về phần Liễu Như Yên, nàng ta có đồ cưới của Vân thị, bên Liễu Khê thế nào thì nàng ta cũng có bấy nhiêu.
Liễu Khê vốn không biết hai người đấu nhau, cũng không biết đồ cưới với cô nương xuất giá có bao nhiêu quan trọng.
Nàng chỉ mơ hồ nhận biết, không để ý nhiều.
Không chừng chưa kịp hưởng thụ đã bị hệ thống giết chết.
Quan trọng bây giờ là đem mặt mình trị thương.
Nước không gian thật sự nghịch thiên, chỉ mới một ngày đã trị hết vết sẹo trên mặt nàng, khôi phục làn da trắng noãn trước kia, tăng thêm ba phần phấn nộn.
Sợ dọa tới người hầu, LiễuKhê vẫn giả vờ xoa thuốc mỗi ngay, đeo vải.
Nhịn mười lăm ngày, dùng nước rửa mặt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Có điều, sắp tới ngày hôn lễ, biên cương bị dị tộc ở Tây Bắc xâm chiếm.
Dị tộc này bỗng nhiên xuất hiện hãn vương lợi hại, thu phục phần lớn bộ lạc.
Bởi vì ở dị tộc bị dịch bệnh, chết hơn nửa dân số, vì sinh tồn, họ tập hợp người lại, xâm chiếm biên cương, cướp lương thực.
Hoàng đế Lí Nhiên thu được tấu chương, lập tức ra chỉ, lệnh Hàn Chỉ lãnh binh, lập tức đi ngăn địch ở biên cương.
Liễu Khê biết được tin tức kinh ngạc không thôi, cảnh này quen thật, lúc trước cũng có ý chỉ như vậy trước hôn lễ của nàng, sau đó vẫn cố gắng bái đường mới đi.
Bây giờ màn này lại được diễn lại.
Không đúng, Liễu Khê bắt đầu trầm ngâm, hôn lễ của nàng rất gần, mà hôn lễ của Liễu Như Yên lại sau nàng ba tháng, đây là do Tề Hằng Chi yêu cầu kịch liệt.
Cũng chính là, đợi nàng thành hôn xong, nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ thì Liễu Như Yên và Tề Hằng Chi sẽ kết hôn, lúc đó nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Như vậy sao hệ thống muốn ngăn cản hôn lễ của nàng?
Vì sao? Có lẽ đại biểu cho việc nàng sẽ chết ở trước hôn lễ?
Liễu Khê thầm đoán trong lòng, con ngươi tối sầm, mạng nhỏ này tạm thời không lo khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Không lẽ đợi Hàn Chỉ trở về kinh? Nàng đợi không được.
Nàng không muổn rời xa hắn, có chết thì cùng chết.
“Người đâu, chuẩn bị xe, ta muốn xuất môn” Liễu Khê chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị xuất môn.
Trong Lan Lăng hầu phủ, Lí Nhiên, Lí Dật và Tề Hằng Chi cũng ở đó.
Ở trong đình viện, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những phiến lá bị thổi rụng xuống mặt hồ, làm hồ gợn sóng.
Bên hồ là đình, trong đó có Lí Nhiên và Hàn Chỉ ngồi trước một bàn đá, hai người chia ra bàn cờ den và trắng, quân đen và trắng giăng khắp nơi, giết nhau lợi hại.
Lí Dật và Tề Hằng Chi ngồi ở một bên, mặt Lí Dật ngưng trọng mà nụ cười trên mặt Tề Hằng Chi lại biến mất.
Đợi cuối cùng, Lí Nhiên lên tiếng “Trẫm thua rồi”
Đường đi lần này của Hàn Chỉ mang theo sát khí bức người.
“Đợi ngươi khải hoàn trở về, trẫm sẽ làm chủ hôn” Cầm quân cờ trắng đặt vào trong hộp, Lí Nhiên dùng khăn xoa tay.
Hắn biết Hàn Chỉ rất mong chờ hôn lễ này, nhưng biên cương báo nguy, mấy thứ nữ nhi tình trường đều là mây bay.
“Cảm tạ bệ hạ” Hàn Chỉ không thay sắc mặt, nề nếp nói, quanh thân vẫn giữ sát khí và áp lực.
“Hầu gia, Liễu nhị tiểu thư tới ạ” Lão quản gia bước nhanh tới hồ, nhỏ giọng báo.
Bây giờ hầu phủ đều chuẩn bị hành trang cho Hàn Chỉ, Liễu nhị tiểu thư tới làm gì?
“Cho nàng vào đây” Hàn Chỉ chưa kịp nói chuyện thì Lí Nhiên đã mở miệng.
Liễu Khê mang khăn che mặt, đi theo thị nữ, xuyên qua cổng vòm, đi vào trong đình viện, lúc này mới phát hiện không chỉ Hàn Chỉ ở đây mà cả đám nam chính nam phụ cũng ở đó, do dự một lát, sau đó tiêu sái đi vào.
“Ngươi tới làm gì?” Lí Dật nhíu mày hỏi.
Liễu Khê đi tới bên người Hàn Chỉ, cầm tay hắn, mở miệng nói “Ta đi Tây Bắc với ngươi”
Lời vừa nói, Hàn Chỉ đã ngẩng đầu nhìn Liễu Khê chằm chằm , ánh mắt kia giống như đem khăn che mặt cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lắc đầu nói “Không được”
Tây Bắc không an toàn, hắn không thể để nàng mạo hiểm, tới lúc đó, hắn lên chiến trường giết địch, sao có thể chiếu cố nàng được?
Lí Nhiên, Lí Dật cùng Tề Hằng Chi cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới nữ tử này lại muốn lên chiến trường với Hàn Chỉ, xem như cũng có tình nghĩa.
“Liễu cô nương, chiến trường không phải là chuyện đùa, nếu ngươi đi, có khi liên lụy tới Hàn Chỉ” Lí Dật nói chuyện không chút khách khí.
“Không, tướng thủ thành Tây Bắc cũng có gia quyến, sao ta không đi được?” Liễu Khê lắc đầu, nàng từng học qua mấy việc băng bó xử lý gấp, nếu hỗ trợ ở đằng sau cũng được.
Khẩu khí bướng bỉnh như vậy, trong đó mang theo sự kiên định chưa từng có trước đây, Hàn Chỉ không nói gì, tay nắm chặt lấy tay nàng.
“Liễu cô nương dùng thân phận gì để đi? Đừng quên hai người chưa thành thân” Lí Dật tức giận nở nụ cười.
“Đây là sính lễ Hàn Chỉ đưa tới, còn có đồ cưới của ta, ta đem mấy thứ này quyên hết, đổi thành tiền bạc và lương thực, mấy thứ này là tâm ý của ta” Liễu Khê đưa đồ cho Hàn Chỉ, mỉm cười, có lẽ nàng sống không được bao lâu nữa nên dùng mấy thứ này đổi lấy thanh danh cũng không tồi.
Lí Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, Liễu nhị tiểu thư lại có thể làm ra chuyện này vì Hàn Chỉ sao?