“Giáo sư Lô tìm tôi gấp như vậy là có chuyện gì?” Phương Hàm đi tới phòng thí nghiệm, hắn có thể nhận ra được sự kích động của giáo sư Lô qua điện thoại.
Giáo sư Lô đang quan sát dụng cụ trước mắt một cách cẩn thận nghe được giọng của Phương Hàm, ông ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mệt mỏi mang theo sự phấn khởi kích động “Cậu mau tới đây xem”
Dứt lời đi tới mấy bước, đưa dụng cụ cho Phương Hàm.
Phương Hàm sửng sốt, đi qua, thông qua kính hiển vi có thể thấy được một số virus đang chuyển động màu vàng lục, sau khi một giọt trong suốt đưa vào thì giống như những giọt mưa chảy xuống, đám virus zombie kia chạy trốn, sau đó bị cắn nuốt chậm rãi, toàn bộ virus zombie trong dụng cụ bị tiêu diệt hết.
Căn cứ theo mắt thường chỉ thấy được chất lỏng màu vàng lục, nhưng tính chất thật lại khác nhau.
“Đúng là năng lực cắn nuốt mạnh mẽ!” Phương Hàm vốn bình tĩnh cũng không thể khống chế kích động, hô hấp dồn dập hơn.
Cái này đại biểu cho chuyện gì, Phương Hàm biết rất rõ.
Toàn bộ nhân loại được cứu rồi, cuối cùng chiếc hòm Pandora cũng đã được mở, hi vọng ở bên trong đó đã xuất hiện.
“Cái này còn mạnh mẽ hơn cả máu của Liễu Khê, thậm chí trong thành phần khắc chế virus zombie cũng có thể sinh sôi nảy nở, điều này đại biểu cho việc nó có thể tái tạo” Giáo sư Lô nói.
“Cái này ở đâu ra?” Khuôn mặt cứng ngắc của Phương Hàm cũng không thể ngăn được sự vui vẻ.
“Là chất lỏng Liễu Khê đưa tới, chỉ một giọt đã đủ cắn nuốt hết virus zombie sơ cấp” Giáo sư Lô đưa một tờ báo cáo thí nghiệm cho Phương Hàm.
Phương Hàm bình tĩnh lật xem, bàn tay cầm tờ báo cáo run lên.
“Thuốc giải độc này có gây hại cho con người không?” Phương Hàm đọc rất nhanh, chỉ mất mấy phút đã đọc hết tờ báo cáo thí nghiệm, đóng tập lại, hỏi.
Nếu như thuốc giải độc này gây hại cho người vậy thì cho dù tiêu diệt được virus zombie cũng gây hại cho con người, như vậy phải tiếp tục cải tiến mới có thể dùng.
“Tôi đã thí nghiệm với động vật khác, thứ này không gây hại cho động vật, thần kỳ hơn là nó có lợi ích lớn với cơ thể động vậy, bây giờ chỉ còn thí nghiệm lên con người là ổn” Giáo sư Lô thở dài.
“Tôi làm” Phương Hàm thản nhiên nói.
“Cậu là người đứng đầu của căn cứ, sao có thể?” Giáo sư Lô lập tức phản đối, nếu như có gì sai sót thì căn cứ phải làm sao?
“Tôi tin tưởng báo cáo của giáo sư” Phương Hàm trầm giọng nói, hắn là người đứng đầu căn cứ, đương nhiên phải làm gương.
“Tôi không đồng ý!” Giáo sư Lô lắc đầu, ông luôn lấy đại cục làm trọng, ông tuyệt đối không để cho Phương Hàm mạo hiểm.
“Hai người đừng cãi nữa, tôi làm” Phương Duy mở cửa đi từ ngoài vào.
“Sao em lại ở đây?” Phương Hàm nhíu mày, những lời ban nãy thằng nhóc này đã nghe bao nhiêu rồi?
“Khụ khụ, gì chứ, thứ anh cầm trong tay là đồ tăng cấp được em làm từ tinh thạch lúc nhàm chán” Phương Duy ho khan hai tiếng, lúc ở văn phòng, cậu đã nói với anh là nghiên cứu được đồ tăng cấp mới.
Cậu tính tới để thử hiệu quả, ai dè vừa tới lại nghe được chuyện lớn này, mà cậu cũng biết thứ chất lỏng này liên quan tới bình thủy mà Liễu Khê trộm.
Sự thật chứng minh, nước suối không gian của Tịch Ấu Vân có hiệu quả rất tốt, Phương Duy cảm thấy một dòng nước đánh sâu vào tứ chi, thân thể đột nhiên tuôn ra một cỗ năng lượng mạnh mẽ, trán chảy ra mồ hôi.
Dị năng của cậu đang tăng cấp, bên cạnh đó còn mang theo một cỗ khí thế khiến người khác sợ hãi, giống như cơn lốc càn quét qua phòng thí nghiệm, khiến người khác thở không nối.
“Tăng cấp rồi?” Giáo sư Lô sợ hãi nhìn Phương Duy.
Phương Hàm nghĩ tới tác dụng của chất lỏng như vậy, khuôn mặt nghiêm túc lại, chỉ cần có được thứ chất lỏng thần kỳ này thì sức mạnh của căn cứ tăng lên không ít.
Liễu Khê biết rõ sau khi giáo sư Lô nghiên cứu được tác dụng của nước suối sẽ tới tìm mình, chỉ là khi thấy mấy người với vẻ mặt nghiêm túc thì cô biết mình đã xem nhẹ tác dụng của nước suối ở trong lòng họ ròi.
Đối với câu hỏi của Phương Hàm, cô ăn ngay nói thật, nước suối đó là do cô trộm từ chỗ Tịch Ấu Vân, vốn đã nghĩ ra không ít cớ, ai dè không cần dùng.
Đám người Phương Hàm nghe lời của LIễu Khê xong thì không hỏi gì thêm.
Đại khái là bọn họ đã nghi ngờ Tịch Ấu Vân từ trước rồi, Liễu Khê nghĩ vậy rồi không tính quản thêm.
Một thân thể lạnh lẽo ôm lấy cô, sau tai cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo.
Cả người Liễu Khê tê dại.
Đôi môi mềm mại hôn lên lỗ tai của LIễu Khê, lưỡi bắt đầu liếm dái tai mỏng manh, lưu lại một ít nước ẩm ướt, cuối cùng mút vành tai khéo léo, Liễu Khê nhỏ giọng hô lên một tiếng.
Bạch Vương xoay cô lại hôn lên cánh môi phấn nộn, hắn mang theo độ ấm có thể làm tổn thương người, cả người Liễu Khê hồng lên, hôn thật sâu, toàn bộ khoang miệng Liễu Khê tràn ngập hương vị của Bạch Vương, tiếng âm thanh hút chậc chậc vang lên, thân thể Liễu Khê mềm nhũn không đứng được.
Cả người dựa vào người của Bạch Vương, Liễu Khê cầm lấy bàn tay đang ôm hông mình, nhẹ giọng rên “Tới… Tới giường….”
Âm thanh uyển chuyển như tiếng khóc vang lên, bởi vì kích thích nên lông mi Liễu Khê dính một giọt nước mắt, trên mặt mê mang, kích thích Bạch Vương vô cùng.
Đem người ôm tới giường, hung hăng cởi quần áo, bộ ngực non mềm lộ ra, cúi đầu hôn xuống, dụng vọng cứng rắn cọ xát trên cái bụng mềm mại của Liễu Khê.
Hai mắt Liễu Khê mê ly, ngón tay xoa vai Bạch Vương, máu khắp thân thể dồn lên bộ ngực bị hắn hôn liếm, sự sung sướng từ ngực truyền tới hai chân, ngay cả ngón chân cũng phải cuộn lại do bị kích thích.
“Có muốn không…?” Bạch Vương cọ xát, nén lại kích thích, cúi đầu nhìn Liễu Khê đang nằm dưới thân thể của mình, khuôn mặt như bạch ngọc xuất hiện một chút màu hồng, giống như hoa đào nở vào ngày xuân, hai mắt sáng lên, giọng nói mang theo sự mê người.
“Muốn…” Liễu Khê cắn lên môi Bạch Vương, răng nanh bén nhọn cắn chặt lên bờ môi làm môi hắn chảy ra một ít máu đen.
Động tác này kích thích Bạch Vương, hắn hung hăng động thân, xuyên qua cơ thể Liễu Khê, bắt đầu luật động.
“Anh không thích nơi này…” Cao triều trôi qua, hai người ôm nhau nằm lên giường, âm thanh Bạch Vương chán nản, người nơi này rất đáng ghét, không khí ở đây cũng rất đáng ghét, hắn cảm thấy mình không hợp nơi này, nếu không phải vì Liễu Khê thì hắn không muốn ở đây dù chỉ một giây.
Liễu Khê ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Vương có chút mơ hồ, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, có điều cô rõ, câu nói lúc nãy không phải là ảo giác.
Một cỗ chua xót xuất hiện khiến Liễu Khê khó chịu không thở được, lúc nào cũng là hắn nhân nhượng cô, cho tới giờ cô cũng chưa nghĩ tới hắn lại khiến mình ủy khuất như vậy.
Nhiệm vụ cứu vớt thế giới gì đó, Liễu Khê không thích nghĩ, trong đầu toàn bộ là người đàn ông trước mắt này, người đàn ông có thể vứt bỏ mọi thứ vì cô.
Hắn sợ cô khổ sở thì cô sao có thể khiến hắn ủy khuất đây?
“Em đi với anh!” Liễu Khê vươn ngón tay như bạch ngọc lên, một tay cầm lấy bàn tay của hắn, cầm rất chặt, không lưu một khe hở, giống như một lời thề bình thường, có điều hai mắt mang theo sự kiên định.
Đến nơi chỉ có hai chúng ta, nắm tay ở cùng nhau một đời, cùng nhau già đi.
Cả người Bạch Vương cứng lại, nhìn Liễu Khê cẩn thận, giống như không thể xác định nổi “Em nói cái gì?”
Âm thanh nhẹ nhàng kia làm lòng Liễu Khê đau đớn, một bàn tay vuốt khuôn mặt Bạch Vương, nói rõ ràng “Đưa – Em – Đi!”
Bạch Vương nhìn Liễu Khê chằm chằm, trong mắt xuất hiện sự vui vẻ, ôm lấy cổ Liễu Khê, hôn lên khuôn mặt cô “Tốt, anh đưa em đi, chúng ta đi ngay lập tức”
Bạch Vương nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, sau đó kiếm một bộ váy màu trắng cho Liễu Khê, tự mình mặc cho cô, động tác không che giấu được sự vui vẻ và vội vàng.
Liễu Khê không đem theo cái gì, cả Tiểu Bạch cũng vứt lại, Bạch Vương cầm tay Liễu Khê rất chặt, mười ngón tay của hai người giao nhau.
Bạch Vương thậm chí quên mất việc dùng dị năng ôm Liễu Khê rời khỏi, hắn chỉ cầm lấy tay Liễu Khê, ngây ngốc chạy về phía trước.
Bước theo Bạch Vương, gió thổi lên mặt, Liễu Khê không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, có một chút khẩn trương lại có chút kích động thêm một chút hạnh phúc… Rất nhiều cảm giác trộn lại một chỗ…
Chưa đi ra khỏi cửa thì có một giọng nói vang lên “Liễu Khê, cậu định đi đâu?”
“Chúng tớ muốn ra ngoài” Liễu Khê mím môi nói, không để ý Tịch Ấu Vân.
“Muốn đi thì bỏ tên zombie ở cạnh cô lại” Tịch Ấu Vân ra tay, một dòng nước màu lam nhạt từ bốn phía đánh về phía hai người.
Đồng tử của Bạch Vương co rút lại, nhanh chóng kéo Liễu Khê vào lòng, trên người xuất hiện một bức tường cát màu vàng, cản trở dòng nước này, dòng nước cố gắng chen vào trong cát như cố sức phá nát bức tường do Bạch Vương tạo ra.
Chân dẫm một chút, dòng nước chảy ra, Bạch Vương nhanh chóng nhảy lên một đài cao, con ngươi bình tĩnh lạnh lùng nhìn Tịch Ấu Vân.
Động tác này hấp dẫn không ít người vây xem, mọi người đều tụ tập tại cửa căn cứ, có người tới sớm nghe được câu nói của Tịch Ấu Vân không khỏi nghị luận.
Bạch Vương này không giống zombie à nha.
Nhìn bộ dạng bảo vệ Liễu Khê của Bạch Vương, sát khí của Tịch Ấu Vân tản ra bốn phía, điều động dị năng, khống chế nước suối, sau đó tạo thành dòng bay qua Liễu Khê.
Cô ả không tin tên zombie này sẽ để Liễu Khê bị thương.
Trên người Liễu Khê không dính một giọt nước bởi vì Bạch Vương dùng thân thể và dị năng bảo vệ cô, bản thân hắn lại bị nước đánh trúng, trên người hiện không ít vết thương.
Nếu là nước bình thường thì sẽ không lưu lại chút vết thương nào trên người Bạch Vương, nhưng lần này Tịch Ấu Vân lại dùng nước suối trong không gian, thứ duy nhất khắc chế virus zombie trên thế giới này.
“Xuy xuy xuy xuy” Những nơi Bạch Vương bị thương đều xuất hiện bọt nước, sau khi bọt nước kia vỡ tan thì chảy ra nước mủ màu vàng lục, bắt đầu trở nên hư thối, cái mùi đặc trưng của zombie.
Bạch Vương vì bị công kích mạnh nên đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực, đồng tử dưng thẳng lên, không thể thấy được ánh sáng từ mắt hắn, ngón tay thậm chí trở nên sắc bén, xuất hiện một màu sáng khiến người khác sợ hãi.
Sức mạnh khủng bố từ trên người Bạch Vương lộ ra, Liễu Khê sợ hãi ôm cổ Bạch Vương, loại tuyệt vọng sợ hãi từ linh hồn này làm người khác thở không nổi.
Những người xung quanh bị cỗ sức mạnh này làm khó thở, ngay cả một số người có dị năng phải hét lên quỳ rạp xuống đất, mấy người có dị năng cao cấp cũng sợ hãi ôm lấy bản thân, răng nanh cắn chặt lại, cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn.
Mạnh quá!… Tịch Ấu Vân cắn răng, cố gắng khắc chế suy nghĩ chạy trốn trong đầu, dùng sức điều động dị năng nước bảo vệ mình, hung hăng nhìn Bạch Vương, trừ dị năng ra cô ả còn có tinh thần lực!!
Những người có dị năng trong căn cứ đều có thể cảm giác được khí thế khiến người sợ hãi này, đám người Phương Hàm Phương Duy chạy tới thì thấy Bạch Vương đang ôm Liễu Khê giằng co với đám người trong căn cứ.
Phương Hàm nhìn tới cánh tay bị hư thối của Bạch Vương, ánh mắt tối lại, hắn là zombie, nếu như phát cuồng ở căn cứ thì hậu quả không cần bàn tới.
Không chút do dự dùng dị năng.
“Oanh” Một tia chớp màu lục bổ tới Bạch Vương, Bạch Vương che chở Liễu Khê, đạo tia chớp này ma sát trong thân thể khiến người Bạch Vương cứng ngắc một chút.
Phương Duy lợi dụng lúc đó, dùng gió hung hăng bay tới Bạch Vương, quần áo trên người của hắn bị phá hủy thành từng tua nhỏ.
Tịch Ấu Vân dùng tinh thần lực đem nước suối trong không gian tụ tập dưới chân Bạch Vương, một lát sau, nước suối từ trong đất dâng lên, giống như đạn pháo màu đâm lên người Bạch Vương.
Nước suối dính lên da Bạch Vương, giống như có sinh mệnh mà chui vào, mạch máu trên người bắt đầu nổi lên, thậm chí còn có thể thấy một ít thứ mấp máy dưới làn da.
Bạch Vương chậm rãi thả Liễu Khê xuống, môi co giật.
Đừng khóc! Lời cũng không nói ra miệng, dưới ánh mắt sợ hãi của Liễu Khê mà ngã xuống đất.
Sau khi dòng nước mủ màu vàng lục dừng lại, thân thể Bạch Vương cứng ngắc, rồi biến thành một khối thi thể bình thường.
Uy áp khiến người khác sợ hãi tiêu thất, những người tụ tấp bắt đầu có thể thở bình thường, hồi phục lại tinh thần.
Liễu Khê không quan tâm tới những lời nói của đám người xung quanh, ôm lấy thi thể không còn hơi thở vào ngực, hai mắt của người kia mở to, đồng tử chỉ có thân thể của Liễu Khê, cả người cô run lên, tiếng nói mỏng manh như phá vỡ mọi thứ “Bạch Vương….”
Anh còn chưa dẫn em đi khỏi đây mà…
[Đinh! Giá trị sinh mệnh của người chơi Liễu Khê bằng 0, nhiệm vụ thất bại, bắt đầu chuyển cảnh, bắt đầu đếm ngược, mười… chín….
Tám….
Bảy…...