Lấy phù chú trong túi giữ vật ném mấy cái, Liễu Khê nằm lên giường, suy nghĩ không nhúc nhích, tay xoa cái eo nhỏ, cứ cảm giác cơ thể không còn của nàng nữa.
Trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi gặp sư phụ cầm thú băng sơn.
Nghĩ tới đây, Liễu Khê nhịn không được chà xát hai chân, cái cảm giác tiêu hồn kia vẫn còn không biến mất đâu.
Ngáp một cái, Liễu Khê nằm ngủ.
Cấm chế ở cửa bị mở, một ánh sáng xuất hiện, một thân hình cao dài đi vào, nhìn Liễu Khê ôm chăn, vùi nửa mặt vào trong đó, có chút trẻ con bĩu môi, ngay cả ngủ cũng là bộ dạng dễ ăn hiếp như vậy.
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của NgọcThanh dịu dàng một chút, khóe mắt lộ ý cười, ngón tay nhẹ vuốt khuôn mặt của Liễu Khê, hơi dừng ở bờ môi phấn nộn.
Khiến nàng mệt chết rồi! Hắn nhớ rõ phần khẩu quyết đơn giản trong việc nam nữ song tu, lúc trước tùy tiện ném vào trong túi giữ đồ, vốn nghĩ không cần dùng, bây giờ cảm thấy may mắn mình không có ném đi.
Tùy ý ngồi bên giường, cúi người xuống, càng dựa càng gần, có thể nhìn rõ cặp lông mày nhỏ dài của Liễu Khê, hơi thở của Liễu Khê phả lên hai má của Ngọc Thanh, mang theo mùi vị khiến hắn nhớ mãi không quên, hắn thật sự rất thích.
Liễu Khê ngủ rất sâu, bởi vì Ngọc Thanh ở đây nên nàng cảm nhận được sự an toàn ấm áp, Liễu Khê giống như con mèo nhỏ, hai mắt nhắm lại, thân mình bắt đầu hoạt động, không tự giác chui qua chỗ hắn.
Ngọc Thanh rất vui vì biểu hiện quyến luyến lơ đãng của Liễu Khê, hắn thỏa mãn lên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo, ôm lấy thân thể mềm mại của Liễu Khê vào lòng, không trừa một khe hở, sau đó mới nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Qua mấy canh giờ, mặt trời xuống núi, bầu trời rang đỏ mang theo một ít hồng chanh, diễm lệ xinh đẹp.
Liễu Khê cảm thấy mình đang bị cái gì gắt gao ôm lấy, vừa ấm áp lại an toàn, nhưng cảm thấy không thể thở được.
Mơ màng cọ cọ cái chăn, thứ đó không mềm mại như cái chăn mà có chút rắn chắc mát mẻ, cũnng có một vài cảm xúc quen thuộc.
Quả nhiên, vừa mở mắt đã thấy bộ ngực trắng như ngọc, trên ngực có hai điểm màu hồng hồng, Liễu Khê nuốt nước miếng, sư phụ thật sự rất xinh đẹp ~
Trừng mắt nhìn, sư phụ lúc này chính là leo giường, hơn nữa còn ôm lấy bản thân.
Hai thân thể trần trụi giao nhau một chỗ, da dính da, nhưng mà Liễu Khê rất thích, rất rất thích.
Bởi vì ôm rất chặt nên Liễu Khê cẩn thận dịch cơ thể, điều chỉnh lại tư thế của mình, thỏa mãn nhắm mắt lại, vậy thì ngủ thêm một chút.
Thật ra Ngọc Thanh không có ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, lúc nhìn thấy động tác vụng trộm của Liễu Khê, khóe miệng hắn nở một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, sau đó biến mất.
Hai người ở đây ôm nhau ngủ, mà Kiêu Dương đang lo lắng vì câu nói của Liễu Khê cũng tới Tàng Thư Các, ở lầu một của Tàng Thư Các, ai cũng có thể tới, nơi này có thể lấy mấy quyển sách tu chân cơ bản, chỉ cần có thể bước vào Luyện Khí kỳ thì có thể dụng thần thức ghi nhớ khẩu quyết trong đầu.
Nhưng với Tử Tiêu Tông mà nói thì nó chẳng có giá trị gì, nhiều nhất là bởi vì đám đệ tử nhàm chán không có gì làm tới đọc lấy kiến thức thôi.
Mà lầu hai và lầu ba lại có cấm chế ở cửa, cần có lệnh bài đặc biệt mới vào được.
Đạo đồng trông coi ngọc giản thấy Kiêu Dương, hành lễ với nàng ta rồi nói “Tham kiến chân nhân”
Đối với các đạo đồng không thể tu chân mà nói, những đệ tử nội môn mặc đồ tu chân đều xứng đáng để tôn kính.
“Không cần đa lễ, ta chỉ tới nhìn một chút” Kiêu Dương kiềm chế giao động của mình, nở nụ cười yếu ớt như gió xuân, gần như khiến đạo đồng cứng người.
Tuổi của vị chân nhân này không lớn, lại xinh đẹp, còn lễ phép dịu dàng như vậy, hắn không khỏi sợ hãi “Vì chân nhân làm việc là phúc của ta”
Kiêu Dương không có kiên nhẫn nhưng vẫn mỉm cười “Không cần, ta tự tìm cũng được”
“Mời chân nhân” Đạo đồng giống như bị nụ cười của nàng ta làm cho choáng váng, sau đó hành lễ một cái, hai mắt nhìn bóng Kiêu Dương với sự mê luyến rõ ràng.
Ngọc giản ở lầu một như biển, may mắn có phân loại, Kiêu Dương chỉ mất chút sức đã tìm được ngọc giản về căn cốt và thể chất, trên mặt mang theo mấy phần nghi ngờ dao động.
Kiêu Dương ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiên định, bắt đầu dùng thần thức mỏng manh của mình tiến vào ngọc giản, trong nháy mắt, tất cả nội dung của ngọc giản nhảy vào đầu làm cho đầu Kiêu Dương đau đớn.
Kiêu Dương thấy được thứ mình cần tìm, đọc nhanh như gió, nhưng chỉ có mấy câu nói đã khiến cho lòng Kiêu Dương trầm xuống, khiến nàng ta khó chịu tới mức không thể thở.
Thân thể thuần âm! Đỉnh lô trời sinh!
Thì ra Liễu Khê sư tỷ không lừa nàng ta, nàng ta đã tự mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, có một đỉnh lô có thể tăng công lực như nàng ta thì có mấy ai có thể không bị cám dỗ? Không lẽ sau này nàng ta thật sự trở thành đỉnh lô của mọi người? Trở thành công cụ phát tiết của nam tu sĩ sao?
Nghĩ tới đây, Kiêu Dương rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo từ xương sống truyền tới ót, nhưng lại khiến nàng ta chảy mồ hôi lạnh.
Nàng, nàng ta muốn tìm đại sư huynh để nói chuyện, đại sư huynh nhất định sẽ giúp nàng ta.
Kiêu Dương vội vàng rời khỏi Tàng Thư Các, lúc cách chỗ Lăng Cổ rất gần thì đi chậm lại, mang theo mấy phần chần chờ mà bản thân không rõ.
Nếu Liễu Khê sư tỷ có thể thấy được thì sư huynh giỏi như vậy sao có thể không biết?
Nghĩ tới những cử chỉ ái muội mà Lăng Cổ thường làm với bản thân, lúc này nàng ta không còn thấy đó là sự ngọt ngào mà là không thoải mái, ghê tởm.
Không lẽ đại sư huynh thật sự có ý đồ khác với nàng ta?
Không! Không thể!
Kiêu Dương cố gắng thuyết phục bản thân, đại sư huynh chăm sóc mình vì mình là tiểu sư muội, ngày nào hắn cũng chỉ dẫn giúp nàng ta tu luyện, thậm chí bởi vì bản thân không quen ăn đồ mà đi tìm những thứ có linh khí, thậm chí còn vì nàng ta mà học nấu nướng.
Nghĩ tới việc Lăng Cổ vì nướng thỏ cho bản thân mà khiến tay sưng đỏ, Kiêu Dương cảm thấy áy náy vì đã nghĩ xấu về đại sư huynh.
ở Tử Tiêu Tông, chỉ có đại sư huynh Lăng Cổ là người đối xử tốt nhất với nàng ta.
Cho dù nàng ta có thân thể thuần âm thì đại sư huynh vẫn đối xử thật lòng với nàng ta!
Cố gắng đè ép sự nghi ngờ xuống, Kiêu Dương nghĩ tới những việc Lăng Cổ làm cho nàng ta, lại bắt đầu tin tưởng.
Nhưng sâu trong đáy lòng có sự nghi ngờ, sao có thể vì một vài hình ảnh đó mà biến mất?
“Kiêu Dương!” Âm thanh của Lăng Cổ trong trẻo, dịu dàng nhưng mang theo vui vẻ, giống như thấy người yêu.
“Đại sư huynh” Kiêu Dương vẫn còn nhỏ tuổi, không thể che giấu cảm xúc tốt, tuy trên mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ nhưng vẫn có mấy phần miễn cưỡng.
“Sao vậy? Có phải có chuyện không vui? Hay là nhớ nhà?” Âm thanh của Lăng Cổ dịu dàng như gió xuân thổi vào mặt, khiến người khác không thể hoài nghi hắn.
“Không, không có gì, hôm nay gặp Liễu Khê sư tỷ, hình như tỷ ấy không thích muội, có phải muội, muội quấn lấy sư huynh quá không?” Kiêu Dương cả kinh, nghĩ tới thái độ của Liễu Khê, khó chịu mách.
“Đại khái là nàng ta gặp bình cảnh trong tu luyện, muội cũng biết, ta cũng như thế” Lăng Cổ nở nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng an ủi Kiêu Dương “Có điều, tính Liễu Khê rất thẳng thắn, không thể khống chế tâm trạng của mình, muội hẳn bị muội ấy đem làm cá để chém rồi”
Đáng chết, sao hắn lại quên Liễu Khê chứ? Nghĩ tới sư phụ cùng với các trưởng lão ở Tử Tiêu tông luôn ghép đôi hắn với Liễu Khê, Lăng Cổ xuất hiện một tia kiên định.
Có Kiêu Dương hoạt bát biết làm nũng, Lăng Cổ cảm thấy Liễu Khê không thú vị, huống chi Kiêu Dương còn có thân thể thuần âm? Nếu như lúc trước, Lăng Cổ còn nghĩ tới sẽ sống chung với Liễu Khê, nhưng bây giờ trong mắt hắn, sợ là Liễu Khê còn chẳng bằng móng tay của Kiêu Dương.
Không nghĩ tới nữ nhân này lại khiến cho Kiêu Dương tức giận, quả thật không có phong độ làm sư tỷ.
Nhưng nghĩ tới sư phụ của Liễu Khê, Lăng Cổ cảm thấy khó khăn, Ngọc Thanh sư thúc là người thích bao che khuyết điểm, nếu như hắn tùy tiện chọc giận Liễu Khê chỉ sợ sẽ bị sư thúc thu thập, không chừng hắn còn bị ép phải làm đạo lữ với Liễu Khê.
Hay là để cho Ngọc Thanh sư thúc gặp Kiêu Dương, chỉ bằng linh căn hiếm có của Kiêu Dương cũng khiến Ngọc Thanh sư thúc nhìn Kiêu Dương với ánh mắt khác xưa.
Tới lúc đó, chỉ cần sự yêu thích của sư thúc với Kiêu Dương hơn Liễu Khê thì hắn có thể rat ay.
Trong sách, Ngọc Thanh thật sự nhìn Kiêu Dương với ánh mắt khác xưa, nhưng chỉ xuất phát từ tâm tư yêu thích tài năng, cảm thấy nếu như Kieeuu Dương tu kiếm thì có thể thừa kế y bát của bản thân, có điều Kiêu Dương lại từ chối, nhưng Ngọc Thanh không vì vậy mà tức giận, còn truyền cho Kiêu Dương một bộ kiếm pháp.
[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với người chơi Liễu Khê giảm xuống 20 điểm]
Liễu Khê bị âm thanh này đánh thức, miễn cưỡng cuộn vào lòng Ngọc Thanh, ngáp một cái, lại nhân cơ hội cọ vào lồng ngực trắng như bạch ngọc kia.
“Tỉnh?” Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp trong trẻo, một bàn tay vuốt ve hông Liễu Khê.
“Sư phụ, con muốn xử lý Lăng Cổ, ngài phải giúp con” Liễu Khê lập tức nói.
Vì sao nàng có cảm giác mình xuyên nhầm vào thịt văn vậy nhỉ? Ngã, đây rõ ràng là tu chân văn mà!
“Lăng Cổ?” Giọng nói của Ngọc Thanh mang theo mấy phần nghi ngờ, thản nhiên tới mức không nghe được vui giận “Sao? Hắn đắc tội con?”
“Ai bảo hắn dịu dàng với Kiêu Dương làm chi” Liễu Khê bĩu môi, tên này thấy nữ chính giống như ong thấy mật vậy, nàng thật sự không muốn quản, nhưng nữ phụ đã yêu cầu, nàng không có cách nào khác, dù sao Lăng Cổ vốn không có tâm tư tốt đẹp gì với Kiêu Dương, nàng chia rẽ hai người cũng không có áp lực gì hết.
Ngọc Thanh nắm chặt thắt lưng của Liễu Khê, ánh mắt tối lại, hắn cảm thấy vo cùng khó chịu, hắn không muốn nghe tên người đàn ông khác từ miệng Liễu Khê “Con ghen?”
“Sư phụ nói đùa à? Lăng Cổ kia còn không bằng móng chân của ngài, con cần gì phải ăn dấm chua vì hắn?” Liễu Khê mở to hai mắt, hôn Ngọc Thanh một cái thật kiêu, tự hào nói “Nam nhân tốt nhất trên thế gian đã thuộc về con, con sao có thể để ý người khác chứ?”
“Ta giúp con” Ngọc Thanh cảm thấy bây giờ rất thoải mái, ngừng lại một chút, nói với Liễu Khê “Nữ nhân của ta cũng là người tốt nhất thế gian”