Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Sớm tinh mơ, một con thuyền nan nhẹ nhàng lướt đi trên mặt hồ Ngưng Bích vẫn còn bao phủ trong từng đợt sương lạnh. Trên thuyền, một người thanh niên lặng yên ngồi thưởng thức từng chén rượu nồng, ánh mắt xa xăm bao quát khắp mặt hồ Ngưng Bích mịt mờ sương khói lạnh buốt. Phía sau hắn là một người trung niên bộ dáng gầy gò khuôn mặt đã khô cứng chai lì vì gió sương năm tháng, thân mình hắn giữa tiết trời đông chỉ phong phanh một chiếc áo đen mỏng manh mà vẫn chẳng run lên lấy một lần. Người trung niên luôn tay chèo thuyền, động tác đều đặn và chỉnh tề như một khiến cho chiếc thuyền luôn giữ một tốc độ vừa phải. Đúng lúc này, người thanh niên quần áo hoa quý đột nhiên lên tiếng:

“Tả Trung, ngươi có biết phong cảnh hồ Ngưng Bích thưởng thức vào lúc này mới là tuyệt nhất không?”

Tả Trung vẻ mặt khô cứng chợt lâm vào trầm ngâm, câu hỏi của người thanh niên khiến hắn không biết trả lời thế nào. Không chờ cho hắn lên tiếng trả lời, người thanh niên đã lại lên tiếng:

“Hồ Ngưng Bích đẹp nhất chính là lúc này đây. Giữa tiết trời đông lạnh lẽo, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ lướt đi giữa muôn vàn sương khói, lại có rượu nồng làm bạn cùng thì còn gì bằng. Thử xét mà xem, khắp kinh đô Đông Long này còn có mặt hồ nào khác vào mùa đông vẫn không kết băng không? Chỉ duy nhất hồ Ngưng Bích này mà thôi. Cái cảm giác đặc biệt chỉ riêng mình ta có há chẳng phải là cảm giác tuyệt vời nhất sao?”

Người thanh niên nói xong lại bật cười ha hả, trong lời nói tiếng cười của hắn thi thoảng lại để lộ ra vài phần khí thế hào hùng đầy tham vọng. Tiếng cười vừa dứt, người thanh niên lại nâng chén rượu nồng đưa lên miệng. Rượu đã hết tự lúc nào! Thở dài một tiếng, người thanh niên nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, bộ dáng lại trở nên ung dung bình thản vô cùng:

“Bọn họ đến rồi!”

Tả Trung vừa nghe được lời này ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén hẳn. Đôi tay hắn nhẹ nhàng vận lực ấn chiếc mái chèo xuống mặt hồ, cả con thuyền vốn đang thong thả lướt đi lập tức dừng hẳn lại mà người trên thuyền chẳng cảm nhận được chút gập ghềnh nào. Cặp mắt chim ưng của hắn lướt một vòng quanh vùng sương khói, vừa vặn dừng lại tại trong đám sương mờ trước mũi thuyền. Từ trong đám sương mờ, vài bóng người thản nhiên bước ra, dẫn đầu là một người thanh niên bộ dáng tuấn nhã khuôn mặt luôn ẩn hiện ý cười:

“Ha ha, mới sáng sớm mà hai vị đã có nhã hứng đi thưởng thức phong cảnh hồ Ngưng Bích, phong thái ấy thật khiến người khác phải ngưỡng mộ đấy.”

Người trên thuyền lại thản nhiêm mỉm cười mà đáp lại:

“Nào được như vậy, nào được như vậy. Chúng tôi mới chỉ ngồi thuyền xem sương, sao so được với quý vị thong dong tản bộ trên mặt hồ được.”

“Ha ha, không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa. Chúng tôi chỉ là kẻ thô tục, sao hiểu được cách thưởng thức cảnh sắc của các vị. Chúng ta nói vào chuyện chính luôn nhé, chẳng hay việc mà phía các vị đảm nhận đã tiến hành đến đâu rồi?”

“Không ngoài dự kiến, chuyện ấy chúng tôi đã hoàn thành rồi. Thế nhưng bên phía các vị dường như lại để lọt một vài “con cá” thì phải?”

Lời này vừa nói ra, trong đám người đứng trên mặt hồ lập tức có vài kẻ sắc mặt chợt sầm lại. Một kẻ trong số đó nhếch miệng hầm hừ, giọng nói lạnh lùng:

“Chỉ là vài con cá nhỏ mà thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta cả.”

Người trên thuyền lại chỉ cười ruồi, thản nhiên nói:

“Đúng vậy, chỉ là vài con cá nhỏ mà thôi!”

“A, không nên tranh cãi vấn đề này, là do chúng tôi làm việc không cẩn thận để lọt lưới vài con cá nhỏ, nhưng mà bọn chúng cũng chẳng thể làm ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta được đâu.”

“Nếu vậy thì tốt. Tôi cũng hi vọng rằng những con cá này không làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của chúng ta.”

“Nói vậy hẳn chúng ta đều đã sẵn sàng rồi, hy vọng việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp.”

“Tôi cũng hy vọng như vậy.”

Dứt lời, mấy người bước trên mặt hồ đột nhiên lặn xuống đáy hồ, nháy mắt đã biến mất. Chiếc thuyền nan lại thong dong lướt đi giữa tầng tầng sương khói. Tả Trung lúc này mới đột nhiên lên tiếng:

“Chủ nhân, tôi cảm thấy việc hợp tác này có điều bất ổn, dù sao việc mượn sức của đám ma tộc cũng là trái với đạo lý, sau này không thuận lợi cho nghiệp lớn của ngài.”

“Ta tự có tính toán của mình, ngươi không cần lo lắng.”

Người thanh niên giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lại khẽ liếc về phía Tả Trung mang theo ý nhắc nhở. Tả Trung nghe vậy liền khom người nói:

“Tôi hiểu rồi!”

Chờ con thuyền đã lướt đi xa, vài bóng người chợt trồi lên khỏi mặt nước, một kẻ trong số đó đột nhiên lên tiếng:

“Long Triệt, kẻ này dã tâm rất lớn, lại gian mưu xảo quyệt, chúng ta có thể tin tưởng hắn không?”

“Ha ha, ngươi không cần phải lo, việc lớn của chúng ta chắc chắn sẽ thành công. Còn hắn ta, cuối cùng cũng chỉ là một tên bù nhìn mà thôi.”

*************************************************

Đầu tháng chạp, bầu không khí nơi kinh đô càng lúc càng náo nhiệt, một phần bởi khoa thi của triều đình, mà một phần lại là bởi một nguyên nhân vô cùng quen thuộc: sắp đến Tết. Cuối năm, việc mua bán càng thêm tấp nập, người thì mang tâm lý muốn kiếm thêm chút tiền để chuẩn bị đầy đủ cho ba ngày Tết, người lại sớm lo xa mua sẵn hàng hóa dự trữ, tranh thủ những ngày tháng giêng là cơ hội làm ăn hiếm có trong năm. Trên phố phường Đông Long thời gian này người ta lại thấy từng đám nhóc vô gia cư đẩy từng thùng đồ chơi đi bán, suốt từ sáng sớm đến chiều muộn mới ngừng. Tháng cuối năm, đám nhóc càng thêm cần mẫn chăm chỉ, dù rằng Tết đối với chúng rất xa vời. Nhìn thấy cảnh ấy, người ta không khỏi chạnh lòng cho số phận cơ cực của đám trẻ, bỏ chút tiền mua giúp bọn chúng cũng là chuyện thường. Chỉ có điều, tất cả nhân dân ở Đông Long lại chẳng biết rằng, đám trẻ nhỏ này đều đang thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Chiều muộn, thằng Tí lại lọc cọc đẩy chiếc thùng đồ chơi đi ra khỏi con ngõ nhỏ bên phủ Thái Phó, ánh mắt hân hoan nhìn về mảnh trời xa xa, trong lòng không khỏi ngẫm nghĩ vẩn vơ . Kể từ lần trước gặp phải thích khách, chủ nhân của nơi này đã đồng ý cho thằng Tí được phép làm bạn với con gái ông. Mặc dù vậy, mỗi lần thằng Tí bước vào phủ đều cảm thấy khó chịu vô cùng bởi ánh mắt của đám người hầu mỗi khi nhìn nó đều mang theo vào phần khinh thường và chế giễu. Kể như ánh mắt mà biết nói, vậy hẳn mỗi ngày nó đều phải nghe vô số câu giễu cợt mất rồi. Chính vì vậy, thằng Tí quyết định vẫn gặp mặt qua khung cửa sổ là tốt nhất.

Được Nguyễn Phong chỉ dạy võ thuật, thêm vào sự cần cù chăm chỉ của bản thân, hơn nữa dạo gần đây được ăn uống đầy đủ, thằng Tí đang tuổi ăn tuổi lớn cũng phát triển rõ ràng. Mới có một tháng mà thôi, thế nhưng nó đã cao lên được đến ba phân, lúc đứng nói chuyện với cô bạn nhỏ qua khung cửa sổ cũng đã không cần phải kiễng chân hết mức nữa. Có lẽ là bởi có động lực này, thằng Tí lại càng thêm chăm chỉ rèn luyện võ thuật, ăn cũng càng nhiều hơn lúc trước nữa. Đối với thằng Tí, mỗi ngày như vậy đều khiến nó cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

“A, nóng quá!”

Đúng lúc này, thằng Tí chợt giật nảy mình kêu lên một tiếng. Cởi lớp áo khoác dày cộm bên ngoài ra, thằng Tí vội vàng gỡ chiếc vòng cổ xuống. Chiếc vòng cổ này chính là Nguyễn Phong tặng cho nó, nói đúng hơn là tặng cho tất cả đám nhóc mồ côi ở cái xóm liều ấy. Mặt chiếc vòng cổ là một miếng sắt hình tròn, bên trên có khắc đủ loại ký hiệu kỳ quái mà đám trẻ nhìn vào chẳng thể hiểu được. Theo lời của Nguyễn Phong, chiếc vòng này có thể kỵ gió kỵ tà, đeo vào thân thể mạnh khỏe, tâm tính bình hòa. Mà thực tế, từ lúc đám nhỏ đeo chiếc vòng cổ này, đứa nào cũng mạnh khỏe hơn hẳn, chẳng còn phải lo bị ốm vặt nữa. Chỉ có điều, “anh Phong” còn dặn chúng nó rằng, nếu chiếc vòng cổ này mà nóng lên thì phải rời khỏi chỗ đó ngay, bởi một khi chiếc vòng cổ nóng lên thì cũng có nghĩa là gần đó có tà quái mạnh mẽ mà chiếc vòng cổ không kỵ được. Thằng Tí nhớ rõ địa điểm này rồi vội vã đẩy thùng hàng rời đi, nó còn phải trở về báo cáo với Nguyễn Phong về nơi xuất hiện tà quái nữa.

“Lọc cọc lọc cọc…”

Tiếng bánh xe gỗ lăn nhanh trên con đường gạch vang lên khiến thằng Tí càng cảm thấy vội vã, bước chân của nó tự nhiên cũng nhanh hơn mấy phần. Thằng Tí lúc này chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây, tránh cái bọn tà quái kia càng xa càng tốt. Lần trước gặp phải tên thích khách nó rất can đảm, nhưng chẳng qua là khi đó nó liều vì cô bạn nhỏ mà thôi. Chứ còn lúc một mình như bây giờ, thằng Tí chả thấy tí can đảm nào xuất hiện trong lòng cả, có chăng chỉ là một trận nóng ruột nóng gan thúc giục nó càng thêm gấp gáp. Mà đúng lúc này, chiếc vòng nó cầm trên tay lại đột nhiên nóng hẳn lên, điều này cũng có nghĩa là con tà quái kia đang tiến gần nó hơn rồi đấy. Phải chăng là nó đuổi theo mình? Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì thằng Tí chợt cảm thấy run bắn cả người, lông tóc sau gáy đều dựng đứng cả lên. Đúng lúc này, một bóng đen chợt phủ lên trên con đường trước mặt thằng Tí, khiến cho nó sợ hãi mà vội vàng dừng gấp lại. Một đám khói đen cuồn cuộn ngưng tụ lại trước mặt thằng Tí, một khuôn mặt quen thuộc chợt hiện ra khiến thằng Tí kinh hoảng vô cùng. Bộ dáng bình thường, nét mặt bình thường, mái tóc bình thường, chỉ duy nhất có con mắt là đen nhánh và sâu thẳm như hũ nút. Rõ ràng là tên thích khách lần trước đây mà!

“He he, nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui