Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Trong gian mật thất, đội ngũ sĩ tử vẫn đang chiến đấu một cách oanh liệt. Đến lúc này, bất cứ ai trong số họ cũng đã bị thương, thậm chí có những sĩ tử đã mãi mãi không thể thấy ngày mai. Những người ấy đã hy sinh! Đúng thế, họ đã hy sinh, nhưng họ chưa bao giờ gục ngã. Bởi trong lòng họ có một ý chí - một quyết tâm - một niềm tin sắt đá, và còn bởi: họ có chiến hữu! Dù cho họ không thể tiếp tục chiến đấu, dù cho họ không thể tự mình bước đi, họ vẫn có thể dựa vào bờ vai của những chiến hữu để đứng vững, để quay trở về! Trên chiến trường, anh và tôi là bạn; khi trở về, ta là mắt là chân!

“Rầm rầm!”

Đúng lúc này, cả tòa địa đạo bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Từng mảnh bụi đất rơi xuống như mưa, khiến cho gian mật thất vốn đã âm u lúc này lại càng thêm u tối. Trận pháp cuối cùng dường như đã sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình, hay có lẽ đây mới chỉ là một sự báo trước cho sự sụp đổ khủng khiếp? Chẳng ai rõ ràng được điểm ấy, bởi lẽ toàn bộ những kẻ có mặt tại nơi đây đã không cách nào giữ được sự thăng bằng của bản thân, ngoại trừ một người: Trần Duy!

Hai mắt Trần Duy lúc này đã nhắm lại, thân hình hắn lại đang lắc lư theo một tiết tấu kì lạ khó hiểu. Có những lúc cả thân thể hắn đều run lên một cách mãnh liệt, có lúc bỗng chậm rãi nhẹ nhàng như thể đang thư giãn gân cốt, lại có lúc tiết tấu chợt nhanh chợt chậm thất thường khiến người khác không cách nào nắm bắt được. Thế nhưng, kì lạ thay, trong cơn rung chuyển dữ dội này lại chỉ có mình hắn vẫn đứng thẳng “một cách vững vàng”.

Đúng lúc này, Trần Duy đột ngột mở mắt. Ánh mắt hắn thoáng lộ ra vẻ ôn hòa bình ổn, thế nhưng, cũng trong ánh mắt ấy lại đồng thời thể hiện ra một nét cứng rắn kiên cường đến lạ thường. Hai sắc thái rất riêng biệt, thậm chí còn đối lập nhau lại được thể hiện ra một cách vô cùng hài hòa; khiến cho kẻ khác khi nhìn vào ánh mắt ấy không tự chủ được mà bị cuốn sâu, bị khơi dậy niềm hứng thú muốn phá giải thứ bí mật ẩn sau ánh mắt ấy.

“Hây!”

Bất chợt, Trần Duy khẽ hét vang một tiếng. Ngay sau đó, thân hình hắn đột ngột phóng vụt đi, nhanh chóng vượt qua đám binh sĩ bị ma hóa đã ngã la liệt trên mặt đất để tiếp cận tên thủ lĩnh. Ngay khi chỉ còn cách đối phương chừng ba mét, Trần Duy bỗng nhiên chuyển mình. Lấy mũi chân trái làm điểm trụ, cả thân mình hắn đột nhiên ngả nghiêng một cách kỳ dị. Mặc dù Trần Duy vẫn đứng nguyên tại vị trí ấy, thế nhưng những người khác khi nhìn về phía hắn lại chỉ thấy một tầng bóng mờ khi trái khi phải, lúc trước lúc sau, không biết đâu mới là thật. Thứ thân pháp kì ảo này, thế nhưng lại giống một cây tre đến lạ: một cây tre trở mình trong bão tố.

“Choang!”

Một thanh âm trong trẻo thoáng ngân vang khắp gian mật thất. Thân pháp của Trần Duy lúc này đã ngừng biến chuyển, để lộ ra sát chiêu chân chính của hắn. Cả cơ thể Trần Duy hơi nghiêng về phía trước. Nguyên lực mộc hệ màu xanh lục sau một hồi vận chuyển theo quỹ tích kỳ lạ đã tập trung lại nơi mũi kiếm, hình thành nên một tầng ảo ảnh mơ hồ. Ánh mắt Trần Duy tập trung nhìn về phía tên thủ lĩnh của đám binh sĩ, mũi kiếm cũng hướng thẳng đến vị trí trái tim của đối phương. Cả người lẫn kiếm đột ngột lao vút đi với tốc độ mắt thường khó theo kịp, thế nhưng nơi tầng bóng ảnh xanh biếc còn lưu lại kia, người ta lại thấy được một dáng vẻ quyết tâm đến vô cùng.

“Hừ!”

Tên thủ lĩnh há có thể để mặc cho kiếm của Trần Duy đâm trúng hắn? Chỉ thấy hắn vỗ mạnh hai tay xuống nền đất, thân hình khô đét cũng mượn phản lực mà bật lên không trung, vừa lúc né tránh được một kiếm của Trần Duy. Chẳng qua, hắn lại không sao né được tầng ảo ảnh nơi đầu mũi kiếm. Chỉ thấy ảo ánh xanh biếc đột nhiên vươn dài, mượn thế mãng xà vồ mồi mà bổ mạnh lên mình tên thủ lĩnh. Có điều, một đòn này trông thì mạnh mẽ nhưng kỳ thật lực lại không đủ, từ lúc nguyên lực ảo hóa vươn dài đến lúc đập xuống mình tên thủ lĩnh cũng đã tiêu hao đi một nửa sức mạnh ẩn giấu trong đòn công kích. Thế nên, dù tên thủ lĩnh có trúng đòn nhưng vẫn chưa bị thương nặng, mà hắn lại mượn cú va đập ấy để lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách với Trần Duy.

“Hừ, muốn giết ta sao? Ngươi vẫn còn non lắm!”

Khẽ vuốt ngực mấy lượt để xoa dịu cảm giác đau đớn, tên thủ lĩnh vẫn không quên buông lời châm chọc Trần Duy. Đột nhiên, hắn giậm mạnh chân lấy đà vọt người lên không trung. Thân thể khô quắt ấy dường như không có chút trọng lượng nào, nhẹ nhàng lơ lửng thật lâu rồi mới tà tà hạ xuống đất. Mà ngay khi chân hắn vừa chạm đất lại một lần nữa mượn lực bật lên, vọt nhanh về phía trước.

Thân mình còn đang lơ lửng giữa không trung, tên thủ lĩnh bỗng chắp hai lại trước ngực, miệng lại lầm rầm đọc một đoạn chú ngữ của đám ma tộc. Đám máu thịt còn vương vãi trên mặt đất lúc này bỗng đồng loạt bay lên, tụ tập lại với nhau thành một khối chùy đen kịt. Lời niệm chú vừa ngừng lại, hai tay hắn đã đồng thời đẩy về phía trước. Khối chùy cũng theo đó mà lao vút đi, bắn thẳng về phía Trần Duy.

Đối mặt với đòn phản kích của đối phương, Trần Duy vẫn bình tĩnh một cách lạ lùng. Trong ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại hai sắc thái tương phản kia, tất cả những thứ khác dường như chẳng thể thu hút sự chú ý của hắn. Lưỡi kiếm trong tay hắn chợt hoa lên một mảnh rồi không ngừng xoay tròn trước mình Trần Duy. Nguyên lực mộc hệ xanh biếc lần này đã không ngưng tụ tại một điểm trên mũi kiếm mà lại phân bố đều khắp thanh kiếm. Người và kiếm như đã hòa chung một thể, cùng nhau xoay tròn tạo thành một mảnh ảo ảnh tràn ngập màu xanh.

“Kétttttttt!”

Khối chùy đập thẳng lên tầng ảo ảnh mơ hồ kia, thế nhưng lại phát ra một trận thanh âm ma sát chói tai. Đến tận lúc này tốc độ xoay tròn của Trần Duy mới chậm lại dần, lưỡi kiếm trong tay hắn cũng dần lộ rõ. Chỉ thấy thân kiếm lúc này đã dán chặt vào khối chùy, theo đà xoay mà không ngừng lái khối chùy lệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu.

“Hây!”

Đúng lúc này, Trần Duy đột nhiên hét to một tiếng. Theo đó, toàn bộ nguyên lực trong thân thể hắn cũng thoáng run rẩy một hồi rồi nhất loạt dồn lên thanh kiếm. Chỉ thấy ánh kiếm xanh biếc chợt tỏa sáng ngời, thân kiếm dứt khoát ma sát lên khối chùy một cách mãnh liệt, rút cục cũng đánh bay được đòn công kích này của đối phương.

Thế nhưng, không chờ hắn kịp lấy hơi, tên thủ lĩnh đã vọt đến sát người Trần Duy. Móng vuốt sắc bén chớp đúng khoảng chậm giữa hai lần phát lực của Trần Duy mà chộp tới. Một chiêu này nếu đánh trúng thì chỉ e Trần Duy hôm nay sẽ khó mà toàn mạng. Nào ngờ, đúng lúc móng vuốt đã chạm đến sát người thì hắn lại đột nhiên ngả người theo một quỹ đạo khó tin. Móng vuốt chỉ kịp sượt qua đỉnh đầu hắn khiến chòm tóc búi sổ bung ra, mà Trần Duy lúc này đã lại trở mình xoay kiếm đâm thẳng về phía cổ họng đổi phương.

Gã thủ lĩnh trong lúc vội vàng chỉ có thể vung móng vuốt còn lại lên cứng rắn đỡ lấy một kiếm cực hiểm này. Chỉ có điều, móng vuốt của hắn vốn chưa thể cứng rắn được như sắt thép, mà sức lực tụ tập vội vàng lại thua kém không ít so với đòn tấn công của Trần Duy. Chỉ thấy móng vuốt trên tay hắn đột nhiên vỡ nát, lưỡi kiếm cũng thuận thế mà đâm thẳng vào người gã thủ lĩnh. Còn may cho hắn, sau khoảnh khắc va chạm ấy thì lưỡi kiếm đã lệch khỏi phương hướng ban đầu. Thay vì đâm xuyên qua cổ họng gã thủ linh, lưỡi kiếm lần này lại chỉ có thể đâm trúng vai hắn, khiến hắn thoát được một mạng trong đường tơ kẽ tóc.

“Aaaaaaaaa!”

Tên thủ lĩnh đau đớn rú lên một tiếng, bước chân lại không ngừng lui về phía sau đến cả chục mét mới dừng lại được. Kỳ thật, so với đám binh sĩ ma hóa còn lại thì hắn đã đạt đến một cấp ma hóa cao hơn. Hắn lúc này đã có lý trí, nhưng đồng thời cũng có cả cảm giác, thậm chí dây thần kinh đau đớn của hắn còn nhạy bén hơn nhiều lần so với người bình thường. Cơn đau chặt xương khiến hắn như muốn phát điên, tiếng gầm rú phát ra từ miệng hắn cũng càng thêm phần ghê rợn và khủng khiếp.

Đến lúc này, sự giận dữ và cuồng bạo của ma tộc đã bắt đầu xâm chiếm tâm trí hắn. Chỉ thấy hắn chợt hú vang một tiếng rồi há rộng miệng mà gào lên một loạt thanh âm mơ hồ. Ngay lúc này, đám binh sĩ bị ma hóa vốn đang ngã sõng soài trên mặt đất bỗng co giật mãnh liệt. Từ trên thân thể bọn chúng, vầng hào quang màu xám trắng nhanh chóng rút đi, hóa thành từng luồng khói xám tuôn vào trong miệng gã thủ lĩnh.

Thân thể gày đét của hắn bỗng chốc phình to, từng khối khí chạy trong cơ thể một cách bất ổn khiến người khác không khỏi lo lắng liệu thể xác hắn có nổ tung ra hay không? Thế nhưng bản thân gã thủ lĩnh lại chẳng lo lắng đến vậy, thậm chí hắn còn bật cười khành khạch. Tiếng cười từ trầm thấp đến cao vút, mang theo một vẻ điên loạn đáng sợ. Thế rồi tiếng cười bỗng chốc ngưng bặt. Cổ họng hắn tên thủ lĩnh dường như bị thứ gì đó chặn ngang, mà hai mắt hắn lúc này cũng đã trợn lồi cả ra, nước mắt nước mũi đen kịt không ngừng tuôn ra khiến kẻ khác nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.

“Phụt!”

Bất chợt, tên thủ lĩnh phun ra một khối khí đen xì lại tanh hôi lạ thường. Khối khí ấy bay đến nơi nào thì mặt đất nơi ấy liền trở nên nứt nẻ, dường như có thể sụp lún bất cứ lúc nào. Trần Duy thấy vậy cũng không khỏi biến sắc, giữa hai sắc thái tương phản trong ánh mắt đã xen kẽ thêm một sắc thái thứ ba: sự lo lắng. Chỉ thấy hắn vội vàng dồn toàn bộ nguyên lực trong cơ thể lên thân kiếm, khiến lưỡi kiếm liên tục rung lên một cách vội vàng. Thế rồi lưỡi kiếm chợt biến mất, chỉ còn lại bóng kiếm rợp mắt đang không ngừng bay múa. Trước người Trần Duy lúc này chỉ còn lại một màu xanh loang loáng, mà mũi kiếm chân chính ẩn giấu sau tấm màn xanh kia lại luôn biến ảo khiến kẻ khác khó có thể nắm bắt được.

Nếu coi kiếm trong tay Trần Duy là một gốc tre xanh, vậy tre xanh kia từ trước đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Chẳng qua, giữa một biển tre dày đặc màu xanh thì thứ màu xanh lẻ loi của nó cũng sẽ bị dung hòa, khiến người ta không còn phân biệt được một cách rõ ràng nữa. Mà cũng chính vì lẽ ấy, một gốc tre xanh kia lại bỗng nhiên có được sức mạnh của vô vàn tre xanh xung quanh, bởi nó đã hòa nhập. Một chiêu kiếm này, lấy thực làm ảo, lại mượn ảo hóa thực; sức mạnh trong kiếm tưởng như đã tan ra thành vô số ảo ảnh, mà thực tế lại là vô vàn ảo ảnh kia cùng hóa thành sức mạnh tổng thể, khiến chiêu kiếm mạnh càng thêm mạnh. Quả thực là tinh tế vô cùng!

“Keng!”

Một kiếm đâm ra mà như vạn kiếm cùng đâm, thanh âm ngân vang kéo dài mãi mà không dứt. Bóng kiếm xanh biếc khổng lồ hình thành từ muôn ngàn kiếm ảnh va chạm trực tiếp với luồng khí đen. Cả ngàn bóng kiếm cùng tung hoành, thi nhau cắt xé khối khí đen thành muôn ngàn mảnh. Mà khối khói đen cũng chẳng chịu thua kém, dứt khoát ăn mòn toàn bộ bóng kiếm đang bao trùm lên nó.

“Bùm!”

Cả bóng kiếm lẫn khối khói đen đồng loạt nổ tung, sóng khí mạnh liệt tuôn ra xung quanh đánh bật cả Trần Duy lẫn tên thủ lĩnh. Chẳng qua, bên phe sĩ tử lần này đã thắng rồi. Tên thủ lĩnh đã không còn đủ sức chiến đấu tiếp, mà đám thuộc hạ của hắn cũng đã bị chính tay hắn hủy hoại. Mà phe sĩ tử lúc này lại vẫn còn đến bảy tám người, ai nấy đều đang nhìn chằm chằm về phía gã thủ lĩnh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Khặc khặc, thật không ngờ ta lại thua bọn mi!”

Tên thủ lĩnh chợt bật cười, tiếng cười khô khốc lúc này lại xen lẫn mấy phần thê lương. Chẳng qua, giọng điệu của hắn đã lại biến đổi ngay lập tức:

“Khặc khặc khặc, mặc dù ta đã bại, thế nhưng bọn mi cũng đừng mong có thể sống sót được. Dù vượt qua được ta thì nguy hiểm đang chờ đợi bọn mi vẫn là vô cùng. Các ngươi cứ chuẩn bị chịu chết đi là vừa!”

Lời ấy vừa ngừng, sắc mặt của tất cả sĩ tử đều phải biến đổi. Không ngờ rằng, nguy hiểm chờ đợi bọn hắn vẫn còn chưa hết, hay có lẽ đây chỉ là lời dọa nạt của kẻ bại tướng này? Đúng lúc này, thân thể đám binh sĩ ma hóa bỗng nhiên phình to, mà thân thể của tên thủ lĩnh cũng nhanh chóng bành trướng một cách khó tin. Những sĩ tử vừa thấy cảnh ấy thì không khỏi hoảng sợ. Dù không biết đối thủ định làm gì, thế nhưng bất cứ biến cố nào xảy ra vào lúc này đều có thể khiến bọn họ phải vùi thây nơi này, tốt hơn hết là phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Những sĩ tử thương tích đầy mình ấy vội vàng dìu nhau mà đi, cõng theo cả thân xác của những chiến hữu đã hy sinh. Vừa lúc bọn họ rời đi không bao lâu, toàn bộ đám binh sĩ ma hóa bỗng đồng loạt phát nổ. Lực chấn động cộng hưởng với nhau càng khiến cho tòa địa đạo trở nên bất ổn, thời gian hoàn thành của trận pháp cuối cùng cũng vì vậy mà được đẩy nhanh.

“Rắc rắc!”

Một rãnh sâu bất chợt xuất hiện trên vách tường mật thất. Nối tiếp đó là từng rãnh sâu không ngừng kéo dài, mơ hồ hợp lại với nhau thành một đồ án ảo diệu. Thế rồi, một phiến tường đột nhiên đổ ập xuống, dấy lên một trận bụi đất mịt mù. Gian mật thất này, đã bắt đầu sụp đổ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui