Bye Bye

Dập đầu?

Dập đầu trước di ảnh bà lão?

Giao Bạch muốn cười, nhưng khóe miệng bẩn thỉu lại không thể kéo ra được.

Cút con mẹ nó đi, rõ ràng là đổi trò mới tra tấn cậu.

Bất luận cậu có dập đầu hay không, Thẩm Ký cũng sẽ không để cậu ăn được bát cơm kia.

Năm ngoái ở Hi Viên, Thẩm Ký nói cái gì mà "Thân phận Thẩm phu nhân, tài sản nhà họ Thẩm đều là những thứ người khác không dám đòi hỏi, cậu đã sở hữu tất cả, rốt cuộc còn muốn gì nữa", cậu đáp mình muốn bình đẳng và tôn trọng.

Sự sỉ nhục hiện tại là phần tiếp nối sau phản ứng của Thẩm Ký lúc đó.

Một con chó, mà còn muốn hai thứ kia.

"Khụ... Khụ..." Giao Bạch yếu ớt ho khan, tóc gáy bị kéo mạnh ra sau. Cậu bị nguồn lực ấy ép ngẩng đầu lên, bùn khô lấm lem trên mặt che lấp nước da xanh xám.

Thẩm Ký chán ghét buông tóc cậu ra, mặc kệ cậu đứng không vững ngã gục xuống. Giày da đạp lên sống lưng của cậu rồi dời xuống từng tấc một, dừng trên xương cụt của cậu, thờ ơ giẫm mạnh.

"Chẳng phải là muốn ăn cơm à? Tại sao không khấu đầu?" Thẩm Ký dùng sức nghiền xuống, khuôn mặt vặn vẹo, "Khấu đầu đi!"

Giao Bạch đau đớn đến độ đồng tử đột nhiên co rụt rồi dần tan rã. Cậu còn không kêu nổi, trong cổ họng chỉ có tiếng thở nghẹn ngào "hộc hộc".

Mùi hôi thối trong lồng sắt bốc lên nồng nặc.

Một kẻ bề trên đang nhục nhã một chàng trai trẻ sắp bắt đầu cuộc sống đại học. Giữa họ chênh lệch mười tám mười chín tuổi. Người trẻ tuổi lớn bằng con trai y, thoi thóp dưới chân y.

Khi Giao Bạch sắp ngất đi vì đau đớn, đôi giày da trên xương cụt của cậu được thu lại. Dạ dày trống rỗng của cậu quặn thắt, đã không còn khát vọng với thức ăn nữa.

Bát cơm kia như thể bị ngăn cách với cậu bởi một con sông bùn. Khứu giác của cậu bị bùn che đậy, cả thế giới toàn mùi tanh của bùn lầy.

"Chó hoang, có phải là cậu cũng biết mình có tội, muốn khấu đầu mấy cái nhưng không có sức không?"

Thẩm Ký kéo người dưới chân mình lại gần ghế, ngồi xổm xuống. Y túm tóc người kia, dùng sức đập mạnh xuống.

"Ầm."

Một tiếng vang rất lớn.

Tiếp theo đó là "Ầm", "Ầm", "Ầm" hết tiếng này đến tiếng khác.

Nhịp điệu chậm rãi, sức lực tàn nhẫn.

Giao Bạch bị giật tóc lên rồi nhấn xuống dưới, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mí mắt cậu đã sớm nhắm nghiền không mở ra được, trên đầu trên mặt bê bết máu.

Một vệt máu xẹt qua bùn đất đóng vảy trên má cậu, hòa lẫn với một ít nước bùn, chảy vào trong miệng, cậu vô thức nuốt xuống.

Thiếu nước thiếu máu trong thời gian dài có thể khơi dậy khát khao sống sót của cậu.

"Bảy mươi cái." Thẩm Ký nói số lần Giao Bạch dập đầu, trong câu chữ toát ra bất mãn và lạnh nhạt, "Chưa tới một trăm, còn lại ba mươi, ăn một bát cơm rồi bổ sung."

Y vừa dứt tiếng, một âm thanh giòn giã vang lên.

Bát sứ lạnh ngắt bị đập xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, cơm và thức ăn vương vãi khắp nơi.

"Ăn đi." Trong lồng truyền đến lời nói như ban thưởng.

Giao Bạch không phản ứng.

Sợi dây bùa hộ mệnh trong cổ áo bỗng bị kéo lại, ghìm ra sau, quấn chặt cổ cậu, song cậu cũng chẳng hề giãy giụa.

Thẩm Ký ra tay độc ác, sợi dây siết chặt Giao Bạch, vài giây sau đột ngột đứt lìa.

Trong khoảnh khắc đó, bùa hộ mệnh bay ra ngoài rồi rơi xuống đất.

Ngay khi sợi dây bị đứt, cảm giác nghẹt thở biến mất, dưỡng khí tràn vào miệng mũi. Giao Bạch hít lấy hít để, mí mắt cậu khẽ nhúc nhích, đầu hơi nghiêng về hướng đó.

Có tiếng bước chân rời khỏi lồng. Đèn, ghế và di ảnh cũng bị lấy đi.

Giao Bạch không nhặt bùa hộ mệnh, khoảng cách này đối với cậu lúc bình thường là bằng khoảng mười bước đi, nhưng giờ dù cậu tiêu hao toàn bộ sức lực cũng chưa chắc có thể đi qua.

Sau khi nằm trên mặt đất không biết bao lâu, Giao Bạch túm cổ áo rất bẩn của mình lên, cúi thấp đầu lau vết máu trên mặt. Còn có cả trên cổ, vết hằn do sợi dây đeo bùa hộ mệnh xoắn lấy cậu đang rỉ máu.


Cậu làm động tác ấy rất chậm, thật sự không có sức lực.

Giao Bạch không lo được vết thương do dập đầu trên trán, chỉ có thể chờ nó tự lành. Cậu chà xát tay trên mặt đất, rồi phạm vi dần dần mở rộng. Sờ tới một cục cơm nhỏ mềm mềm, cậu bóp bóp, lặng lẽ nở nụ cười. Một giây sau, cậu chộp chút cơm đó nhét vào miệng.

Mình không phải chó.

Mình là người.

Mình không phải chó...

Mình là người...

Giao Bạch nhét một ít thức ăn vào miệng, tự nhủ trong lòng.

Cậu không thể để Thẩm Ký thành công trong trò chơi huấn luyện chó này.

Giao Bạch ăn phải thứ gì đó, khẽ nhíu mày, cậu quay đầu phun ra ngoài.

Thứ đó rơi xuống đất, vang lên tiếng trong trẻo.

Thứ mà cậu nhổ ra là một mảnh vỡ nhỏ của chiếc bát sứ, bên trên dính đầy thức ăn được nhai nát trộn máu.

Giao Bạch tiếp tục nhét thức ăn vào miệng, ăn cùng dòng máu loãng. Chỉ mỗi việc cầm thức ăn đã khiến cơ bắp cánh tay hoạt động quá sức, đau dữ dội không nhấc lên nổi.

Cầm cự lâu chút.

Ông đây phải cầm cự lâu một chút...

Giao Bạch ngã sấp xuống đất, mắt cậu tìm kiếm phương hướng bùa hộ mệnh rồi chậm rãi khép lại, ý thức dần dần biến mất.

Trước camera giám sát, Thẩm Ký ngồi hút thuốc trên ghế da, trên ngón tay vẫn còn dính vết bẩn. Y kéo thanh tiến độ trở lại, nhìn con chó đang ăn trong màn hình một lần nữa.

Nhìn một lần rồi lại một lần.

"Đồ thấp hèn." Thẩm Ký lạnh lùng cười thành tiếng.

Một giây sau, y quơ chiếc gạt tàn đựng đầy than tro, đập vào màn hình.

Camera nứt mạng nhện, như thể người trên màn hình bị xé rách thành từng mảnh.

Toàn thân bê bết bùn bẩn nhốt trong chiếc lồng hôi hám dơ dáy, mà cũng có thể nằm trên đất chộp lấy cơm nước, tại sao ánh sáng trong mắt lại không tắt, tại sao chiếc xương kia không vỡ nát?

Xem ra còn chưa đủ.

Vẫn ti tiện lắm.

Thẩm Ký đập phá mọi thứ xung quanh.

Giao Bạch bị giội tỉnh.

Nước lạnh hòa với những khối băng rơi vỡ trên cơ thể cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy đau chứ không thấy lạnh. Toàn thân nóng rực, vết thương lớn trên trán bị nhiễm trùng mưng mủ, chất dịch sền sệt dính vào tóc mái, trông thật kinh tởm.

Tuy nhiên, cậu không ngửi thấy, cũng không nhìn được.

Giao Bạch ngồi quay ngược hướng với song sắt. Cậu nhắm hai mắt, phải mất một lúc sau khi nguồn sáng xuất hiện, cậu mới có cảm ứng. Giao Bạch bình tĩnh lại, từ từ mở mắt ra, chỉ hé một khe hở nhỏ.

Một dãy đèn sáng lên trên những bức tường xung quanh. Ánh đèn sáng sủa, soi rọi bãi nôn chua thối do lúc trước cậu bị móc họng, cơm cùng thức ăn nát bét không bị cậu với tới, cùng rất nhiều sâu bọ nhỏ. Cũng không biết chúng nó bay từ đâu đến, thỉnh thoảng sẽ dừng chân trên người cậu.

Đôi mắt khô khốc của Giao Bạch chỉ xoay sang Thẩm Ký một cái liền biết tình trạng của y không đúng. Y giống một tướng quân giàu kinh nghiệm tính sai thực lực của quân địch, nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng không đủ dùng, nhưng y vênh váo kiêu căng, ngông cuồng tự đại, còn tin chắc cuối cùng mình có thể thắng.

Thẩm Ký không phải kẻ làm việc lỗ mãng mới bước vào thương trường. Y đã ở đó nhiều năm và đạt được quá nhiều thành tựu trong sự nghiệp, chỉ mỗi nhà họ Sầm và người trợ thủ mưu lược kia không có khả năng khiến y thành ra như vậy cho lắm.

Trừ phi,

Thích Dĩ Lạo tỉnh rồi.

"Đúng thế, anh ta đã tỉnh trước thời hạn." Quần áo Thẩm Ký hơi nhăn nhúm, như thể qua một đêm không thay, ánh mắt ẩn ẩn còn có vết tích bạo ngược chưa được lau sạch, "Chó hoang, một người chưởng quản gia tộc chống lại loại thuốc của đám quái vật viện nghiên cứu khoa học, cưỡng ép thức tỉnh vì cậu, có phải trong lòng cậu rất đắc ý không?"

Những ngón tay siết bùa hộ mệnh của Giao Bạch trở nên tê dại. Tại sao Thích Dĩ Lạo lại tỉnh trước giờ, là Chương Chẩm hay ai đó khác đi đến bên giường anh ấy nói ư?

Thế cũng sẽ không tỉnh được, có thuốc áp chế anh ấy, chẳng phải sao?


Tuy nhiên, phản ứng và lời nói của Thẩm Ký đã xác nhận rằng Thích Dĩ Lạo đã tỉnh rồi, thức tỉnh trước thời hạn.

"Cậu tưởng anh ta tỉnh là có thể lập tức tìm thấy cậu à?" Thẩm Ký đá Giao Bạch hai cú, "Tôi đã sớm bảo, chỗ này là do tôi tốn mấy tháng tỉ mỉ chế tạo cho cậu, cậu nghĩ tôi nói đùa chắc?"

Giao Bạch bị đá va vào lan can lồng, toàn bộ lồng sắt rung chuyển.

"Bây giờ anh ta bị bê bối nhà họ Thích quấn thân, không lo được cho cậu đâu." Dưới mắt Thẩm Ký có quầng thâm xanh đen, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá làm người ta buồn nôn, "Dù cậu có mục nát ở nơi này, cũng sẽ không có người thứ hai ngoài tôi ngửi thấy mùi hôi thối trên người cậu."

Giao Bạch rũ mắt. Bê bối không phải là chuyện Thích Dĩ Lạo khóa lại dục vọng, cũng không phải là bệnh di truyền liên quan đến tuổi thọ của dòng họ Thích, bằng không lúc này Thẩm Ký nhất định sẽ chế giễu Thích Dĩ Lạo ngược đãi bản thân, còn là con ma đoản mệnh.

Cái gọi là bê bối nhà họ Thích có thể là chỉ chuyện giữa chị hai của Thích Dĩ Lạo thân là viện trưởng nghiên cứu khoa học và thuộc hạ: ngoại tình trong hôn nhân, cuộc sống riêng tư buông thả.

Có lẽ Thẩm Ký còn điều tra được cuộc sống hỗn loạn của những người thân khác của Thích Dĩ Lạo khi còn sống, ví dụ như... Thế hệ cha mẹ hắn.

Cũng không loại trừ khả năng là tinh linh để ở viện nghiên cứu khoa học bị phát hiện, bịa ra vài câu chuyện giữa mình và Thích Dĩ Lạo, chụp cho Thích Dĩ Lạo cái mũ "cuồng ngược đãi".

Vì Thẩm Ký đã sớm biết Thích Dĩ Lạo mắc bệnh ẩn, không có chức năng nam giới, nếu thông tin này được tung ra vào đúng thời điểm, thì sẽ càng dễ lan truyền hắn là tên biến thái.

Về mặt gièm pha, còn có thể tăng thêm sự tích một đường từ lúc nhỏ cho đến vị trí ngày nay của Thích Dĩ Lạo.

Nội đấu gia tộc, người thân sa vào dục vọng quyền lực, đánh mất nhân tính và huyết thống tình thân, điên cuồng rồ dại, tàn sát lẫn nhau. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua nằm trong nghĩa trang của Lan Mặc Phủ.

Những người trong giới không thể nào không biết, thế giới bên ngoài nhất định sẽ có nghe đồn đãi ở một mức độ nào đó, nhưng trắng trợn công khai lại là một chuyện khác. Nếu bổ sung một vài bức ảnh nghĩa trang, bia mộ của những người họ Thích được tiết lộ, nó thậm chí sẽ làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi trong dư luận.

Giá cổ phiếu và thanh danh Thích thị đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Có điều, Thích Dĩ Lạo không phải là bia ngắm không có khả năng đánh trả chỉ mặc người xử lý. Mối đe dọa của hắn đối với Thẩm Ký cũng chưa giảm bớt, không thì Thẩm Ký sẽ không chạy tới nơi này, trình diễn cơn phẫn nộ vô năng.

Thấy Giao Bạch không lên tiếng, Thẩm Ký bèn giơ chân đạp lên, đạp liên tiếp ba năm cái mãi đến tận khi đạp cậu hộc máu, y mới cảm thấy cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực yếu bớt.

"Nếu thế cuộc thuận lợi với anh như thế," Giao Bạch vừa ho khụ vừa hộc máu, giọng khản đặc, "Vậy anh nôn nóng cái gì?"

Áp suất không khí xung quanh đột ngột giảm xuống.

Thẩm Ký không đạp chết cậu mà lấy điện thoại ra, tìm kiếm, sau đó ngồi xổm xuống cho cậu xem video đưa tin về sinh viên năm nhất của Đại học Y: "Nhìn đi, đây đều là tân sinh viên năm nay."

Giao Bạch lắng nghe tiếng nhập học nhộn nhịp của tân sinh viên, nhìn những bóng dáng tràn đầy hy vọng về tương lai, vẻ mặt cậu tê dại đờ đẫn.

Thẩm Ký ấn màn hình điện thoại lên khuôn mặt nhớp nháp máu của cậu: "Nếu cậu thành thật an phận, thì bây giờ cậu đã là một trong số họ, mặc đồng phục đi dạo quanh khuôn viên trường, làm sinh viên y khoa của cậu."

Giao Bạch nhắm chặt đôi mắt để bảo vệ nhãn cầu của mình.

"Cố gắng hết sức đi nắm giữ giấc mơ nhưng lại đánh mất nó, cảm giác ấy có khó chịu không?" Thẩm Ký bình tĩnh nói, "Năm ngoái tôi đập tượng Phật, làm mẹ tôi bị thương vì cậu. Năm nay tôi tới Bắc Thành đón cậu về, cũng không được gặp mẹ lần cuối, tôi còn khó chịu hơn cậu gấp trăm lần, cậu cứ từ từ chịu đựng đi. "

Giao Bạch hơi nhướng bờ môi nhuốm máu.

Rõ ràng là mong muốn đơn phương từ y, một tên bạo quân cưỡng ép bắt buộc, vô liêm sỉ đáng khinh bỉ, kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại được nhận định là tình thâm nồng nàn đút cho chó ăn. Đây chính là nhân vật trong truyện tranh máu chó.

"Em trai hàng xóm của cậu nói cậu là người họ Tề." Thẩm Ký hạ di động xuống, chà xát trên quần áo hôi hám dơ bẩn của Giao Bạch, càng lau càng dơ, càng lau càng thô bạo, "Tôi bèn dùng cậu dẫn ra hai anh em nhà họ Tề, nhổ cỏ tận gốc."

Giao Bạch không hề tỏ ra bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào.

"Hai người thân nhất trên đời chết vì cậu, mà cậu cũng không phản ứng." Thẩm Ký chỉ thăm dò, lại nhận được kết quả này, bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu. Y cầm điện thoại lên, dùng sức đập mạnh lên đầu Giao Bạch, "Chó hoang, quả nhiên cậu không có tim."

Cú đánh vô cùng tàn bạo, Giao Bạch bị đánh gục trên mặt đất, trước mắt cậu lập tức tối sầm, một lát sau mới lấy lại ý thức. Cậu chật vật bám lan can sắt xù xì bò dậy rồi dựa lên nó.

Giao Bạch suýt chết cười.

Tề Lận và cậu chưa từng có tiếp xúc gì, tình cảm từ đâu tới chứ. Còn Tề Tử Chí đã sớm là người chết với cậu.

Làm sao, cậu là thánh mẫu tái thế chắc, bản thân đã như vậy, còn phải đau lòng cho hai người đó sao?

Một kẻ lòng dạ đen tối nhiều lần nói cậu không có tim, cũng không biết lấy đâu ra tư cách.

"Ọe... Phì..." Giao Bạch phun ra cục máu kẹt ở cuống họng, hô hấp cũng trở nên thông thuận hơn. Cậu không để ý mình bẩn thế nào, bị thương nặng bao nhiêu, miễn chỉ cần có một hơi thở.

Nỗi đau mà Giao Bạch phải gánh chịu trong năm nay khiến cậu hiểu sâu sắc hai điều.


Một: Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.

Hai: Cầu an toàn trong nguy hiểm.

Hệ thống lựa chọn cậu, cậu mới có thân phận người chơi, nhận được một cơ hội sống lại, cùng một cơ thể trẻ trung không ngừng được sửa chữa khi nhiệm vụ tiến triển và có thể khôi phục trạng thái tốt nhất sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong lúc ấy còn có bạn bè, thi đỗ đại học. Chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu cậu, tất nhiên phải có một cái giá.

Không thể nào để cậu hoàn thành nhiệm vụ một cách vui vẻ dễ dàng.

Vì thế,

Cậu nhận.

Dưới mí mắt Thẩm Ký có một cục máu đông, nhưng thứ y cảm nhận được chính là sức sống của Giao Bạch. Làm sao cũng không phá hủy được, giờ phút này thế mà vẫn đang phục hồi.

Rốt cuộc là dạng linh hồn gì?

Thẩm Ký dùng giày da nghiền nghiền cục máu đông, ép nát nó, sau đó nhìn xuống Giao Bạch như nhìn xuống rãnh nước dơ bẩn: "Tôi thừa nhận tôi thích cậu, chó hoang."

Y thừa nhận, cảm xúc của y bị ảnh hưởng bởi một tên đĩ thõa.

Y có thể trực tiếp giết người, hoặc là mặc người thối nát tìm bừa một chỗ chôn, cũng có thể hủy dung rồi đưa đi một nơi thấp kém nào đó, muốn chết cũng không xong. Y còn nhiều biện pháp giải quyết căn nguyên, thủ phạm, căm hận trong lòng y, kẻ đã hại chết mẹ y, khiến y đoạn tuyệt với người bạn cũ, khiến sự nghiệp cuộc đời ở tuổi bốn mươi của y gặp rủi roi.

Nhưng y lại muốn lãng phí tinh lực đi chế tạo một chiếc lồng nhốt người ở đây.

Thời gian của y cũng không đủ dùng, mà còn phải dành ra một chút thời gian để tra tấn người trong lồng.

Nhìn xem, y thích kẻ đê tiện này biết bao.

"Lạt mềm buộc chặt với tôi, chơi tôi một vố rồi chuyển mục tiêu, câu dẫn Chử Đông Sán không thành liền câu dẫn Thích Dĩ Lạo." Thẩm Ký tát Giao Bạch mấy cái, chê cậu bẩn nên kéo áo cậu vốn định lau người cậu, kết quả phát hiện hóa ra nó còn bẩn hơn.

Không một mảng da sạch.

"Bẩn thật." Thẩm Ký liếc bàn tay đã tát Giao Bạch của mình.

Một giây sau, y nhìn chằm chằm: "Đồ đĩ, nghe thấy tôi nói thích cậu, cậu đã được thỏa mãn lòng hư vinh của mình chưa?"

Giao Bạch liếm máu bên miệng. Thích? Lão súc sinh lấy đâu ra da mặt mà nói ra những lời này, đến Khương Yên theo y rất nhiều năm hay Tiểu Hà thành đôi chính thức với y cũng không dạy được y hai chữ này, còn ai có thể đây? Không một ai. Y duy ngã độc tôn, tới chết vẫn là bộ dáng thối rữa.

"Đúng thế, hiện tại cậu theo Thích Dĩ Lạo, thành chủ nhân khác của Lan Mặc Phủ, cũng không thiếu tự trọng bừa bãi như lúc ở chỗ tôi." Thẩm Ký cười lạnh, "Tôi cho cậu hay, vị kia không phải đàn ông bình thường đâu."

Giao Bạch chẳng buồn chớp mắt.

"Biết rồi à?" Nụ cười trên mặt Thẩm Ký biến mất, "Đến chuyện này mà anh ta cũng nói cho cậu."

"Từng ngủ với anh ta chưa, đồ đĩ?" Thẩm Ký bỗng kề sát, hơi thở xen lẫn mùi thuốc lá phả lên khuôn mặt tanh hôi của cậu.

Máu chảy ra từ trong mũi Giao Bạch. Cậu tùy ý xoa xoa mũi, tay quệt qua khuôn mặt bị tát sưng tấy, nheo mắt nhìn Thẩm Ký, không biết đang suy nghĩ gì.

Vài giây sau, Giao Bạch hơi ưỡn thẳng sống lưng đang dựa trên lan can. Cậu hướng lên trên, đôi mắt dần mở to, to hết cỡ, để Thẩm Ký xem xem chính y có đức hạnh gì.

Thẩm Ký đối diện với Giao Bạch, nhìn thấy mình trong mắt cậu.

Còn nực cười hơn lần ở quán bar Bắc Thành.

Sắc mặt Thẩm Ký không khống chế được mà trở nên dữ tợn. Y đột ngột đứng dậy, bỏ đi không quay đầu lại.

Chiếc lồng không bị khóa lại.

Vì Giao Bạch trốn không thoát, cậu thậm chí còn chẳng đứng lên nổi. huống chi còn có một sợi xích sắt quấn quanh cổ.

Thẩm Ký không chạm vào Giao Bạch, chạm vào là có lỗi với mẹ y.

Giữa y và Giao Bạch cách một bức di ảnh.

Lão phu nhân trên di ảnh có khuôn mặt hiền lành, bà lần tràng hạt, như thể giây tiếp theo sẽ nói một câu "A Di Đà Phật".

Thẩm Ký không chữa trị bất kỳ vết thương nào cho Giao Bạch, mặc chúng chuyển biến xấu. Lần nào tới, y cũng đánh Giao Bạch một trận, sau đó là một phen nhục nhã bằng ngôn ngữ.

Cuối cùng là màn trình diễn tự nhập vai đắm chìm trong thế giới ảo tưởng.

- Tôi thích cậu như vậy, tại sao cậu không thể ngoan ngoãn làm một con chó?

- Tôi rất muốn giết cậu.

- Tôi không nỡ, tôi thích đồ điếm là cậu biết bao, chỉ cần còn sống ngày nào là tôi sẽ dằn vặt cậu ngày đó, thấy chưa, tôi thích cậu lắm đấy.

Ban đầu Giao Bạch còn có thể đánh giá tình hình bên ngoài, đồng thời phán đoán về việc đếm ngược đến ngày Thẩm Ký chiến bại, thông qua tinh thần diện mạo, cùng với khả năng quản lý cảm xúc ngày càng sụp đổ của Thẩm Ký trong mỗi lần xuất hiện.

Sau đó, Giao Bạch không thể nghĩ được gì nữa.

Sức sống của Giao Bạch gần như cạn kiệt, dựa cả vào vào ý chí mạnh mẽ giữ cho cậu sống sót.

Không được chết, chống đỡ thêm một chút, phải sống tiếp, phải vào đại học, trở thành bác sĩ... Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện đang chờ cậu làm, mẹ kiếp, cậu không muốn chết.


Đã đến bước này rồi, cậu không thể chết.

Giao Bạch đã sớm nói không thành câu, cũng không nhúc nhích được. Cậu luôn ở trong trạng thái mê man, đôi khi cậu cũng không biết mình đã chết hay còn sống, cũng không phân rõ Thẩm Ký một ngày tới một lần, hay thỉnh thoảng tới một lần.

Cũng không ghi sổ nợ nữa, nhiều vết thương quá, không ghi hết được.

Trong một khoảnh khắc, Giao Bạch như hồi quang phản chiếu, thoáng tỉnh táo hơn. Cậu bắt đầu phân tích những thay đổi khác nhau của bản thân sau khi bước vào căn phòng tối nhỏ, chủ yếu là ở khía cạnh tinh thần.

Phân tích dòng suy nghĩ một cách đứt quãng, Giao Bạch hoài nghi trong thuốc Thẩm Ký tiêm cho cậu có bỏ thêm một loại nữa.

Ngoại trừ muốn cậu thả lỏng cơ bắp trong thời gian dài, còn muốn cậu biến thành một... Con chó không biết suy nghĩ, chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ trong lồng, nhìn thấy chủ nhân liền nhào tới vẫy đuôi lấy lòng.

Giao Bạch không ngăn cản được chuyện bị tiêm thuốc, bèn chống cự bằng nghị lực bản thân.

Chẳng phải có câu, tiềm lực của con người là vô hạn sao?

Cậu tin tưởng vững chắc vào câu nói này.

Khi đấu với mợ ở đời trước, cậu đã nghĩ như vậy.

Lại không biết đã qua bao lâu, Giao Bạch bị một tiếng kêu đau đớn kéo trở lại nhân gian. Hai mắt của cậu có một bên bị đánh mạnh đến mức không mở ra được, bên còn lại thì thâm tím.

Cách không xa ngoài chiếc lồng có chương trình phát sóng trực tiếp.

Nhân vật chính là Thẩm Ký và tình nhân nhỏ được y mang về từ nước ngoài.

Giao Bạch không khí lực, không thể bịt tai, cậu đều nghe thấy được, nghe chốc lát liền nhếch môi.

Hiệu ứng bươm bướm mà cậu mang đến đã thay đổi rất nhiều thứ, có cốt truyện xuất hiện trước thời điểm, có cốt truyện sẽ không xuất hiện.

Ví dụ như Khương Yên đồng hành cùng Thẩm Ký đến hơn bốn mươi tuổi.

Đi theo một kim chủ lạnh lùng vô tình cuồng bạo lực, bị thao túng tâm lý giao ra trái tim, khi ghép đôi chính thức của đối phương vừa xuất hiện liền lập tức bảo anh ta cút đi, kết cục này quá thảm. Lúc đọc truyện tranh, Giao Bạch không cảm thấy gì, nhưng tiến vào là cậu biết rất rõ điểm này.

Cục cưng của mẹ cộng cuồng bạo lực bằng con giòi.

Hiệu ứng cánh bướm của cậu đã cứu Khương Yên, biến một trong hai nguyện vọng của Chương Chẩm thành hiện thực, ngăn cản Thẩm Nhi An trở thành phiên bản tiến hóa của Thẩm Ký... Giao Bạch đếm từng điều một.

Bên ngoài hết la hét thảm thiết đến khóc lóc náo loạn suốt một hai tiếng, rồi lắng xuống.

Xung quanh lại rơi vào im lặng.

Giao Bạch biết Thẩm Ký vẫn chưa rời đi, còn tình nhân kia hẳn là đã ngất xỉu chứ không phải chỉ giả vờ, vì cậu ta khóc rất thê thảm, bị chẻ ra như một khúc gỗ khô, giống sắp chết đến nơi.

Thẩm Ký chính là người như vậy. Ngoài thứ liên quan tới công việc, tất cả những cảm xúc mà người khác mang đến cho y, cuối cùng đều sẽ chuyển biến thành dục vọng nguyên thủy nhất, phát tiết trên người bạn tình.

Lần này y phát tiết cũng không thoải mái. Hiển nhiên y bị mấy đợt công kích dưới chỉ huy của Thích Dĩ Lạo ép buộc đi lên con đường dẫn đến bờ vực.

Một mùi hoa hạt dẻ thoang thoảng trong lồng, nhưng Giao Bạch không ngửi thấy. Cậu phát sốt nhiều lần, lúc này lại nóng bừng.

Có tiếng bước chân rời đi, song Giao Bạch lại không thở phào. Trước khi đi Thẩm Ký không tra tấn cậu, đây không phải là chuyện tốt, hoàn toàn ngược lại, nhất định tiếp theo sẽ có tai họa chờ đón cậu.

Không bao lâu sau, tất cả đèn trên trần nhà đều bật sáng, Thẩm Ký trở về, nhưng y không đi một mình, đằng sau y là Trần Nhất Minh và vài vệ sĩ.

Giây phút nhìn thấy những người đó, Giao Bạch đã biết mình sẽ gặp phải cảnh ngộ gì.

Cậu nằm trong lồng, đầu nghiêng đi, quay khuôn mặt đã hoàn toàn khác hẳn về phía Trần Nhất Minh từng giao lưu vài lần.

Trần Nhất Minh ngoảnh mặt làm ngơ.

Giao Bạch không ôm hy vọng, không phải cầu cứu, thật ra cậu muốn quan sát khí sắc Trần Nhất Minh, xác nhận tình hình hiện tại của Thẩm Ký.

Khí sắc Trần Nhất Minh cực kỳ tệ, tuy vẫn mặc trang phục chỉnh tề như thường lệ song gã cũng không che giấu được vẻ uể oải sốt ruột, phong thái ưu tú đó đã biến mất không tăm tích. Đáp án đã xuất hiện.

Thẩm Ký bị thương, phần bụng áo sơ mi có miệng vết thương rỉ máu. Y bước vào trong lồng, dùng giày da đá đá chiếc cằm xanh tím của Giao Bạch: "Còn sống không?"

"Còn sống." Thẩm Ký nhìn xuống cậu, "Thực sự ngoan cường."

"Chỉ là không nghe lời, đói khát, đau đớn, thuốc thang cũng không thể làm cậu nghe lời, vẫn giữ được chút tự trọng này đúng không." Thẩm Ký đá mạnh vào bụng Giao Bạch, "Đồ đê tiện!"

Y vuốt mái tóc lộn xộn của mình vài lần, kéo xích sắt lên, lôi Giao Bạch tới trước mặt đám người Trần Nhất Minh rồi nói với gã: "Cậu lên trước."

Sau đó y hạ lệnh cho các vệ sĩ: "Mấy người các cậu đợi lát nữa."

Các vệ sĩ nhận lệnh, chờ đợi. Chủ nhân muốn họ làm cái gì thì họ sẽ làm cái đó.

Trần Nhất Minh làm nghề "tú bà" bán thời gian đã mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ tự mình thực tiễn. Trên mặt gã lộ vẻ khó xử: "Chủ tịch, tôi..."

Thẩm Ký đạp một cước, sắc mặt lạnh lẽo: "Cậu cũng không có đầy đủ công năng, phải uống thuốc, đúng không?"

Trần Nhất Minh đau đớn rên rỉ. Gã đi đến trước mặt Giao Bạch đã không còn nhìn ra hình người, ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt nói: Đắc tội.

Giao Bạch nắm chặt bùa hộ mệnh. Mắt cá chân của cậu bị đè lại, kéo giạng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận