Ca! Anh Có Thích Em Không



Không bao lâu sau, đã bị Tiểu Nhiên kéo ra ngoài, Trình Miểu và Tiểu Tống cũng đi theo sau.

Không cùng người bên trong nói một tiếng đã rời khỏi có phải rất không lễ phép hay không?

Ô... Tốn tiền xe như vậy, mới ăn được có một chút, bây giờ lại phải đi rồi, thật là chịu không nổi.

Qua được một tháng, ta quyết định đem tuần lễ này đặt tên là "Kỳ án ánh trăng", nguyên nhân là sắp có kỳ thi.

Những ngày nhàn nhã của ta, tiểu thuyết khả ái của ta, manga của ta..

Tiểu Nhiên muốn ta ngồi trước bàn hảo hảo ôn tập, thật là... không vui chút nào!

Trung văn... Tất cả đều là cổ văn, ta vì sao phải đọc mấy thứ chết người này?

Anh văn... ta lại không thường giao tiếp với người ngoại quốc, học cũng không dùng nha!

Số học... Thường dùng nhất là cộng trừ, những thứ khác... Ai, ăn bánh ngọt thì không cần phải xem diện tích chu vi gì nha! Chẳng lẽ còn phải xem đường cong parabol? Ta cũng trực tiếp ăn vào bụng.

Địa lý... Ai! Lại không đi qua những nơi đó, cũng không có ý định đến Châu Phi, không cần thiết học đi?

Lịch sử... Biết cổ nhân đã làm gì rất trọng yếu sao? Cuộc sống là của ta nha!

Nói ngắn gọn, nói tóm lại, khóc... Mặc dù không muốn học, nhưng Tiểu Nhiên nói nếu ta lần này lại điểm yếu liền cấm ăn bánh ngọt ba tháng.

Em trai đáng ghét! Em trai không yêu ta!

Nằm ở trên bàn giấy, tuyệt không muốn phải đối mặt với sách vở bài tập phiền phức trước mắt...

Ai ~~~~

"Ca, anh lại trốn học!" Bị Tiểu Nhiên từ phòng vệ sinh bước ra bắt gặp.

"Tiểu Nhiên, anh không muốn học."

"Anh muốn ở lại lớp sao?"

Lắc đầu, không muốn.

Nói giỡn, muốn ta học lại thêm một năm? Không muốn!

"Vậy thì phải học!" Tiểu Nhiên hạ kết luận.

Ai... Cũng biết là như vậy.

"Ca, có phải không nhớ nổi tên tác giả?" Tiểu Nhiên lấy trung văn cùng cổ văn.

"Ừ."

"Em chỉ cho anh một phương pháp nhớ." Tiểu Nhiên cầm giấy và bút.

Di! Phương pháp Tiểu Nhiên dạy thật không tệ a...

Hôm sau Tiểu Nhiên kiểm tra ta, đầu tiên là Trung văn, "Tác giả của Thương Tiến Tửu là ai?"

"Bánh đường trắng* đi đưa rượu... Đáp án là Lý Bạch!" Ta liền cho ra đáp án!

*Bánh đường trắng: là bánh bò ở VN, lí do là vì chữ "白(bạch)" trong chữ " 李白-Lý Bạch" và "Bạch" trong bánh đường trắng.

"Tác giả của Ly Tao?"

"Bị khuất* sẽ chết, Khuất Nguyên."

*Khuất : bẻ cong

"Tác giả Tiêu Dao là?"

"Vui vẻ cùng con mình đi du lịch, Trang Tử*. " Này không khó với ta.

*Chữ tử "子" cũng có nghĩa là con

Lại đến lịch sử...

"Chính sách của Tần Thủy Hoàng là gì?"

"Bởi vì nước ta là nước nông nghiệp, cho nên là ương* tập quyền, cũng chính là chính quyền trung ương."

*ương : ương cây giống, trồng cây...

"Vậy còn chữ viết?"

"Bởi vì Tần Thủy Hoàng không thích tha thứ cho người khác, cho nên là tiểu triện, không phải là đại triện..."

"Hán Văn Đế thì sao?"

"Bởi vì thống trị quốc gia là rất vô vi, sở dạ dạ vô vi mà trị."

"Hoàng đế đầu tiên của nhà Thanh là ai?"

"Rất cao Cao hoàng đế."

Xem đi xem đi! Ta rất lợi hại đi!

Tiểu Nhiên cho ta một miếng bánh ngọt, lại nói một câu làm ta cao hứng không nổi." Chiều ôn tập Anh văn."

Này không có biện pháp, ta chỉ cố gắng gánh vác...

Đáng chết Anh văn, đem ngươi giết "Chết"!

Không thể nới lỏng phương thức ôn tập rồi, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực... Ô...

Vì bánh ngọt của ta, tuyệt không thể không phối hợp!

Thi xong, khẩn trương đợi một tuần, phát phiếu điểm.

Còn may, còn may, bánh ngọt có thể tiếp tục ăn...

Vui vẻ về đến nhà, vui vẻ cầm lấy nhật ký Tiểu Nhiên xem, phải mất rất nhiều ngày mới xem hết một quyển!

Tiểu Nhiên nói lúc ta xem xong quyển nhật ký này thì đến sinh nhật hắn, cho nên mỗi ngày không thể xem nhiều, chỉ có thể xem một tháng thôi.

Hôm nay xem Tiểu Nhiên lúc sáu tuổi ngày đầu tiên vào tiểu học,

"Hôm nay lên tiểu học rồi,

Trường học có rất nhiều bạn nhỏ

Tất cả đều xấu xấu,

Chỉ có ca ca là đẹp."

Em trai này thiệt là, nhật ký sao lại viết chuyện xấu hổ như vậy.

Lật đến trang sau ~~~

"Bánh bao... Ăn ngon,

Bánh ngọt... Ăn ngon,

Kem... Ăn ngon,

Ca ca thích thật nhiều thức ăn,

Có cái gì mà y không thích ăn?"

Gãi gãi đầu, ta trước kia là như vậy sao?

"Ta hỏi ca ca ∶

『Anh thích nhất cái gì? 』

Ca ca không nghĩ ngợi đáp ∶

『 Bánh ngọt. 』

Nguyên lai ca ca là bị bánh ngọt bắt cóc...

Phải cẩn thận một chút."

Ta bị bánh ngọt bắt cóc sao? Không có!

Lại lật đến trang sau,

"Ca ca rất ngốc, luôn viết chính tả sai."

Hắc hắc! Không thấy trang này, hắn nhất định nói dối!

Ta lật đến trang sau, di? Sao mới ba ngày lại hết một tháng? Vậy không phải là ta phải đợi đến ngày mai sao.

Xem tiếp?

Ngoan ngoãn khép lại quyển nhật ký, nhìn trái nhìn phải, Tiểu Nhiên đi mua bánh ngọt thưởng sau khi thi cho ta, muốn ta ở nhà đợi.

Buồn bực buồn bực, ta quyết định gọi điện đến nhà Tiểu Tống tìm y nói chuyện phiếm.

Tiểu Tống nhất định sẽ ở nhà, hỏi vì sao ta biết?

Bởi vì y có người quản nghiêm khủng khiếp!

Quả nhiên chuông reng một lúc, liền nghe được giọng Tiểu Tống,

"Tiểu Tống, cậu rảnh không?"

"Tiểu Nhiên ~~~~ phải giúp tớ a! " Khóc âm lại đến!

"Sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Ngày mai là sinh nhật Miểu Miểu, chính là... tớ đã quên, cho nên, bây giờ muốn đi chọn quà..."

Nguyên lai là chuyện nhỏ này, cần khóc sao?

"Tớ đi với cậu." Lúc ta nói câu này thì, Tiểu Nhiên xách bánh ngọt về.

Cùng Tiểu Nhiên giảng giải chuyện này một phen, hắn vỗ ngực một cái tỏ vẻ việc này bao ở trên người hắn.

"Yên tâm đi! Tiểu Nhiên tuyệt đối sẽ chọn một phần quà tốt cho Trình Miểu"

"Thật?" Khóc âm giảm xuống.

Để điện thoại xuống, cao hứng nhận lấy bánh ngọt, "Em tính chọn quà gì?"

"A, bí mật." Tiểu Nhiên thần thần bí bí cười.

Hừm hừ! Vi sao không cho ta biết?

Tiểu Nhiên lại đi ra ngoài, trở về thì trên tay nhiều hơn một phần quà, cùng hắn đi đến nhà Tiểu Tống.

"Yên tâm, hắn nhất định sẽ rất thích." Tiểu Nhiên nói như vậy với Tiểu Tống.

Hắn dường như rất cao hứng!

Nhất định hôm nào đó phải hỏi Tiểu Tống, đây là quà gì.

Trên đường về nhà, cùng Tiểu Nhiên ăn vặt ở các quán ven đường, hắn nói đây là bữa tối hôm nay.

Nói thật, ta cảm thấy quán lề đường ngon hơn ở nhà. Nhưng không thể nói với dì Vương, nếu không dì sẽ rất thương tâm.

Khi tỉnh giấc, trời lại sáng.

Ta không vội vàng hỏi Tiểu Nhiên hôm qua chọn món quà thần bí gì, xuống giường ngay lập tức gọi điện thoại qua nhà Tiểu Tống.

Rất kỳ quái, nhận điện thoại là Trình Miểu nha! Hắn không đi làm sao?

"Chú nhỏ hôm nay không thoải mái." Chỉ nói câu này.

Đặt điện thoại xuống, có chút lo lắng.

Nhưng Tiểu Nhiên nói y không thoải mái là chuyện tất nhiên, không có gì phải lo lắng.

Thật sự là vậy sao?

Đến thứ sáu, cuối cùng ta không nhịn được muốn tới nhà Tiểu Tống xem y rốt cuộc hết chưa.

Tiểu Nhiên nói hôm nay sẽ cùng dì Vương chuẩn bị đồ ăn cho ta, muốn ta đem túi thức ăn đến nhà Tiểu Tống.

Ta cảm thấy hắn dường như trốn Tiểu Tống nha!

Đến nhà Tiểu Tống, đi qua bảo vệ đại ca, bước vào phòng, thấy Tiểu Tống đi đến.

Xem ra bệnh đã khỏi rồi! Chẳng qua là tư thế bước đi có chút lạ...

"Cậu sao vậy? Không có chuyện gì chứ? " Ta hỏi y.

Tiểu Tống quẹt miệng, mặt muốn khóc, hảo đáng thương a!

"Híc... Tiểu Ngôn... " Ôm lấy thân thể nhảy tới của y, y khóc thật a.

Đợi khóc đủ rồi, ta mới nhỏ giọng hỏi : "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Cũng tại Tiểu Nhiên giúp ta chọn món quà kia! " Oa! Thanh âm hảo phẫn hận!

"Vậy món quà đó là gì?"

Tiểu Tống đỏ mặt, chết cũng không chịu nói.

Hừm hừ! Vì sao không nói cho ta biết?

Người ta thật muốn biết nha!

.

Đã đến kỳ nghỉ Tết đoan ngọ, nghỉ suốt hai tuần!

Cảm ơn Khuất Nguyên!

Đọc manga, ta nói với Tiểu Nhiên muốn chơi thử trò chơi can đảm, không ngờ hắn lại đồng ý nha!

Tìm Tiểu Tống, Trình Miểu tự động cùng đi, nhưng khi nhìn dáng vẻ đau khổ của Tiểu Tống, dường như rất không cao hứng.

Không biết Tiểu Nhiên tìm được một ngôi miếu hẻo lánh ở đâu, bên trong chỉ có một đứa trẻ, tên là Thiên.

Là một đứa nhỏ rất khả ái nha!

Nghe Tiểu Nhiên nói y là ông chủ tiệm đồ cổ, nhàn rỗi sẽ đến đây tu luyện.

Ngôi miếu này nhìn từ bên ngoài trông rất tồi tàn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới bên trong là thế ngoại đào nguyên, lành lạnh y như là trời tháng tư, rất thoải mái.

Ta và Tiểu Nhiên một phòng, Tiểu Tống và Trình Miểu một phòng, Tiểu Tống xem ra rất không nguyện ý, bởi vì y luôn chu môi.

Căn phòng bố trí rất tốt, còn có ôn tuyền lộ thiên.

Thật rất muốn mỗi ngày cùng nhau đến đây tu luyện!

Chính là khi Tiểu Nhiên nghe ta nói như vậy, liền đen mặt cho ta xem.

Ai, xem ra là không được.

Có chút thất vọng.

Thiên là người rất tốt, cử động mặc dù là lạ, nhưng rất khả ái.

Tiểu Nhiên nói y ba mươi tuổi rồi, này... sẽ không là truyền nhân của Thiên Sơn Đồng Lão* đi!

*Thiên Sơn Đồng Lão : 1 nhân vật của truyện Thiên Long Bát Bộ, bà luyện 1 loại võ công vô cùng mạnh nhưng một trong các tác dụng phụ của nó là bà sẽ duy trì kích thước cơ thể hiện tại của mình bất kể tuổi tác. Vì luyện lúc còn trẻ nên dù đã 90t vẫn mang hình hài của một đứa trẻ.

Trong này ăn cái gì cũng thật ngon! Ta ăn rất nhiều.

Thiên nói sẽ sắp xếp cho chúng ta ra đường nhỏ phía sau núi chơi, bởi vì bên đó có "không khí" tốt nhất.

Có thể có yêu quái hay không? Thật là... Đáng mong đợi.

Nhưng Thiên nói sẽ không có yêu quái, chỉ có vật thể không xác định được.

"Vật thể không xác định được là gì?"

"Các người tự đi xem a!" Thiên tỏ vẻ nếu như nói ra liền giảm đi hứng thú.

Thật mong đợi hoạt động buổi tối nha! :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui