Hôm nay là ngày thứ ba đến ôn tuyền, hôm qua ta và Tiểu Nhiên ôm Tiểu Trư về miếu, không biết nó bây giờ ra sao?
"Thiên, hắn là ai?" Lúc ăn sáng thì, Thiên dẫn theo một bé trai có sức ăn vô cùng lớn.
Nam hài này nhìn thanh thanh tú tú, rất có linh khí. Sao lại nói như vậy? Vì nhìn tựa như thần tiên.
Đúng vậy, nam hài có cảm giác thần tiên.
Mặc dù ta chưa nhìn thấy thần tiên bao giờ, nhưng chính là cảm thấy giống như vậy.
Chẳng qua là... Thần tiên sẽ không ăn nhiều như vậy đi.
Cho nên nam hài này không phải là thần tiên!
Hắn ăn rất nhiều, chỉ là bữa sáng thôi mà đã ăn mười hai chén cơm. Ta và Tiểu Nhiên nhìn ngây người, mà Thiên chỉ thản nhiên chơi điện thoại.
"Không cần phải để ý hắn là ai, chỉ là một tên ngu ngốc." Thiên mặc kệ sự tồn tại của nam hài, trực tiếp nói.
Nam hài bĩu miệng, "Thiên, sao có thể nói ta như vậy?"
Thiên nhướng mày nhìn hắn, nam hài tiếp tục nói∶ "Dật Thần chỉ nói ta ngốc, chứ không ngu."
Thiên nhìn chúng ta cười gian gian, như đang nói: Nhìn đi! Hắn chính là ngu ngốc.
"Ca, hắn so với anh còn ngốc hơn." Tiểu Nhiên nói nhỏ với ta.
Bĩu môi, ai oán trừng Tiểu Nhiên một cái.
Ta mới không ngốc, ta rất thông minh!
Nếu so ngốc, Tiểu Tống mới là ngốc!
"Ăn đi." Bên tai truyền tới âm thanh Trình Miểu, nhìn qua, Tiểu Tống nuốt lệ nhìn sữa đậu nành bữa sáng.
"Miểu Miểu... " Y hình như không thích đậu nành!
"Ăn." Trình Miểu lạnh lùng một câu, Tiểu Tống nhịn khóc uống sữa đậu nành.
Đáng thương quá nha! Thấy dáng vẻ này của y, ta thật muốn đem sữa đậu nành... vứt bỏ thay y.
Hắc hắc, ta cũng không thích ăn đậu nành!
Cũng may bữa sáng của ta là tự ta chọn, không giống Tiểu Tống, bữa ăn của y là do Trình Miểu chọn.
Ở chân núi chơi một hồi, Tiểu Nhiên dẫn chúng ta đến chỗ câu tôm.
Thiên nói trong ngọn núi này cái gì cũng có.
"Vậy có cá mập không? \" Ta tò mò hỏi Thiên.
Sao mặt của hắn giống như bị rút gân? Ta nói gì sai sao?
Câu đã hơn nửa ngày, không câu được gì, rất thất vọng.
Lúc trở lại miếu thì thấy một nam tử xa lạ, y dẫn nam hài ngu ngốc đi về phía ôn tuyền.
"Xin lỗi!" Nam hài không ngừng nói xin lỗi. "Dật Thần, ta chỉ là lạc đường, cho nên mới không cẩn thận đi đến đây, không phải cố ý."
Nam tử tên Dật Thần quay đầu nhìn hắn, "Ngươi đang ở trong thành phố lại có thể lạc đường đến trong này?"
Ta cũng cảm thấy đây là chuyện không thể, nhưng Tiểu Tống lại nói∶ "Có gì mà kỳ quái, đây là chuyện bình thường nha!"
Ta đột nhiên có chút cảm thông cho Trình Miểu.
"Đừng tức giận nữa! Ta thật sự không phải cố ý." Nam hài tiếp tục nói xin lỗi.
"Tối nay chỉ cho ăn mười chén cơm, đây là trừng phạt! " Dật Thần căng mặt.
Mười chén... Rất nhiều, nếu là ta, tuyệt đối ăn không vô, nhưng nam hài khóc hu hu, "Ô... Quá ít, ngươi muốn ta đói chết sao... Híc..."
"Ngươi sẽ chết sao?" Dật Thần hỏi một câu rất kỳ quái.
"... Sẽ không."
Cuộc đối thoại kỳ quái, ta nghe không hiểu.
Tiểu Nhiên kéo ta về phòng, lúc này mới nhớ tới Tiểu Trư hôm qua ta dẫn về, hôm nay lại không nhìn thấy nó!
Tiểu Nhiên vừa vào phòng đã ôm ta chơi hôn hôn, đưa đầu lưỡi vào.
Cơm chiều thì, trước mặt nam hài quả nhiên chỉ có mười chén cơm, nhìn khuôn mặt muốn khóc, thật là... hảo khả ái á!
Thật muốn tiến lên sờ sờ mặt hắn...
Nhưng thấy khuôn mặt đen thùi của Tiểu Nhiên, cũng biết đó chỉ có thể ở nghĩ trong lòng mà thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Tống và Trình Miểu không ra ăn sao?" Không thấy Tiểu Tống, xem ra lại bị nhốt trong phòng.
Tiểu Nhiên nói bọn họ đang vận động trong phòng.
Vận động? Cần đóng cửa để vận động?
Ta hỏi Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên không chịu trả lời, chỉ là cười đến bại hoại hôn ta.
Hừm hừ! Nếu Tiểu Nhiên không nói, ta liền đi hỏi Tiểu Tống!
Ngủ một hồi, phải rời khỏi đây, có chút không nỡ, ta rất thích ngôi miếu này.
"Chúng ta nghỉ hè lại đến có được hay không?" Ngẩng đầu hỏi Tiểu Nhiên.
"Được." Hắn một khuôn mặt sủng nịch xoa xoa đầu ta.
Tiểu Tống là được Trình Miểu ôm lên xe.
Khi vào trong xe y chỉ ngủ và ngủ.
Ngô... y vận động kịch liệt lắm sao? Nhất định mệt chết đi...
Về đến nhà, sửa sang lại hành lý thì lúc này ta mới phát hiện ta có mang theo nhật ký của Tiểu Nhiên, nhưng bốn ngày qua ta đã quên xem.
Ta có thể xem tới bốn tháng a!!.
Tắm rửa xong, ăn cơm chiều, ở trong lòng Tiểu Nhiên xem nhật ký.
[ Hôm nay ba ba cùng mama dẫn chúng ta đến sở thú,
Ca nói những cái cây màu hồng rất dễ thương,
Nhưng ta cảm thấy ca dễ thương hơn. ]
Một đoạn ngắn ngủn làm ta nhớ đến ba mẹ đã mất, bọn họ thật sự rất thương ta và Tiểu Nhiên, nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ thương ta hơn.
Rất muốn gọi một tiếng "Ba, mẹ", chính là bây giờ không còn cơ hội nữa rồi...
Nghĩ rồi nhớ, một trận thương cảm vọt lên, nhớ hai người họ quá.
Ba ba là một người rất sợ vợ, mặc kệ mẹ nói gì, ông đều tán thành, chưa từng ở trước mặt mẹ nói một chữ "không ", trừ phi là mẹ bắt ông nói.
Trong ấn tượng của ta và Tiểu Nhiên, mẹ là người rất ôn nhu, chỉ đánh mông ta khi ta gây rắc rối, nhưng cũng chỉ có hai lần.
Lần đầu tiên bị đánh là lúc ba tuổi, không cẩn thận làm vỡ bình hoa cổ trong nhà, bởi vì đó là thứ bà nội thích nhất.
Lần thứ hai là lúc bảy tuổi ở trong lễ kết hôn của người ta ta vẽ một con rùa lớn, chính là lần này mẹ đánh ta trước mặt mọi người. Bởi vì lúc trước mẹ từng nói ta vẽ rùa rất đẹp, còn mua rất nhiều bánh ngọt cho ta ăn.
Mẹ rất thích khi dễ ba ba, ba ba rất thích được mẹ khi dễ.
Ba ba là người rất biết thông cảm, chỉ là ba ba nói, mẹ là bởi vì thích ông nên mới khi dễ ông, nếu là người mẹ không thích, nàng mới không để ý đâu!
Mẹ thì nói là vì ba ba chỉ biết ngu ngốc kiếm tiền, cho nên không mắng không được, nếu không ông sẽ mệt mỏi ngã bệnh.
Nhưng mỗi lần thấy ba ba được mẹ ngoáy lỗ tai, ta cảm thấy vẫn không nên được mẹ thích thì tốt hơn, bởi vì nhìn ba ba dường như rất đau đớn.
Thật nhớ bọn họ...
Quay mặt qua chôn vào trong lòng Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên vỗ vỗ lưng của ta, ta biết hắn cũng giống như ta, cũng rất nhớ bọn họ.
"Anh chỉ có Tiểu Nhiên." Sao lại như vậy? Nhớ muốn khóc...
"Em cũng chỉ có anh." Hắn nói như vậy.
.
Tháng sáu, qua một tháng nữa sẽ được nghỉ hè.
Ai, lại thi, thiệt là, trường học vì sao có nhiều kỳ thi thế?
Tháng bảy, vượt qua kỳ thi, cùng Tiểu Nhiên lên lớp.
Được nghỉ hè, ta hẹn Tiểu Tống đi hát karaoke.
Trước kia Tiểu Nhiên không cho ta đi, nhưng lần này hắn cho phép. Bởi vì, hắn cùng đi.
Chúng ta mướn một phòng nhỏ, một căn phòng tối tăm.
Không có cái gì ăn ngon, khó ăn chết được, hát cũng không nhiều.
Cảm giác thật thất vọng.
Ai...
Về đến nhà, nói với dì Vương nàng làm đồ ăn ngon nhất, nàng rất cao hứng hôn hôn mặt ta.
Chính là Tiểu Nhiên rất không cao hứng.
Kéo căng mặt hắn ra, "Chuyện gì? Là Dì Vương nha! Sao em lại không vui?"
"Không có." Nhàn nhạt một câu.
Nói không có, mà mặt lại đen.
Bất quá lúc tắm rửa, hắn giống như không có việc gì xảy ra chủ động giúp ta gội đầu.
Nghĩ đến một mùa nghỉ dài, "Tiểu Nhiên, anh muốn hè đi làm thêm."
"Không được." Ngữ khí phi thường khẳng định.
Bĩu môi, không để ý tới hắn.
"Tiểu Tống, cậu có từng đi làm thêm không?"
"Không có." Ở bên kia điện thoại, Tiểu Tống trả lời có chút ủy khuất.
"Vì sao?"
"Miểu Miểu nói nếu ta đi làm thêm sẽ phải trả tiền ngay lập tức."
Đúng rồi, sao ta lại quên?
Tiểu Tống nợ Trình Miểu 250 vạn đi!
Ai! Không thể tìm việc làm sao?
Thật đáng tiếc!
Dưới sự làm nũng, ăn vạ của ta, Tiểu Nhiên đồng ý cho ta đi tìm việc làm, điều kiện là hắn sẽ đi theo.
Ai ngờ rằng, những người đó vừa nhìn thấy Tiểu Nhiên đứng... sau lưng ta, liền không thèm thuê ta.