Nguyên lai Tiểu Tống ở trong thư phòng xem phim ma, ta và Tiểu Nhiên vào thì vừa bắt đầu chiếu, Tiểu Tống thấy chúng ta, ngoắc muốn ta cùng xem.
Nếu biết sẽ xem phim, ta sẽ mang theo đồ ăn vặt đến.
"Em đi mua đồ ăn vặt đến." A... Tiểu Nhiên thật là hiểu ta.
Đưa mắt nhìn Tiểu Nhiên đi ra ngoài, rất cao hứng một hồi có đồ ăn, lại có phim để xem!
Duỗi người, thấy Tiểu Tống có vẻ nhàm chán, không nhịn được hỏi y: "Trình Miểu để cậu xem phim, không phải đáng cao hứng sao?"
Ít nhất Trình Miểu không vào theo nha!
"Hắn biết tớ sợ xem phim ma... " Tiểu Tống nói rất nhỏ.
"Nếu biết, vì sao hắn lại muốn cậu xem? " Ta thật không hiểu.
"Ô... " Tiểu Tống lại bày ra khuôn mặt muốn khóc.
Được rồi! Ta không hỏi... Chính là...
"Biết"? Chẳng lẽ Trình Miểu đã nhớ lại hết thảy, phục hồi trí nhớ?
Đang chuẩn bị hỏi y vì sao nói như vậy, thì phát hiện trên màn hình xuất hiện cảnh tượng khẩn cấp, cho nên ta ngay lập tức yên lặng lấy hai mắt thật to nhìn chòng chọc màn hình lớn phía trước.
"Tiểu Tống, phim này... thật là khủng khiếp!"
"Ách! Đương nhiên, bởi vì Miểu Miểu chọn mà... " Tiểu Tống quẹt miệng nói.
Tiểu Nhiên trở về rồi, trên tay của hắn ôm một bao lớn đồ ăn vặt.
A... Thật tốt quá!
"Ca có sợ xem phim này không?" Tiểu Nhiên chăm chú nhìn ta, quan tâm hỏi.
Lắc đầu, có Tiểu Nhiên, ta không sợ!
Xem xong phim rồi, đem vấn đề nghĩ lúc trước hỏi.
"Đúng nha!" Tiểu Tống gật gật đầu."Hôm qua tỉnh lại thì thấy hắn... ta cũng biết... "
Mặc dù nghe được không rõ lắm.
A... Nguyên lai Trình Miểu thật sự phục hồi trí nhớ, không trách được vừa mới nãy cho chúng ta vào.
Cùng Tiểu Tống hàn huyên một hồi, ở nhà y cùng ăn cơm trưa, sau đó xem tiếp một bộ phim ma, đến tối mới cùng Tiểu Nhiên về nhà.
Hôm nay là một ngày du nhàn a!
Chính là, sau khi về nhà, không biết sao luôn có cảm giác không tốt.
Thế là ta liền dính lấy Tiểu Nhiên, buổi tối mở đèn mới dám vào phòng, còn đi vệ sinh thì có Tiểu Nhiên chờ ngoài cửa.
Cũng may có Tiểu Nhiên đi cùng ta, nếu không thật không biết ta sẽ sống sao để vượt qua buổi tối đáng sợ này.
Tiểu Nhiên gì cũng không nói, mặc ta theo.
Đi ngủ thì áp sát vào lưng Tiểu Nhiên, hai tay ôm eo hắn run run.
"Ca, sao anh lại run thành như vậy? " Tiểu Nhiên quay qua ôm hôn ta.
"Cái gương trong. . . . " Nói chuyện đồng thời đem mặt vùi sâu vào trong lòng Tiểu Nhiên.
"Ca, nhà chúng ta không có gương."
"Á... " Đúng rồi, trong nhà chỉ có hai nam sinh, có gương để làm gì?
Hít sâu vào một hơi, Tiểu Nhiên ôm dỗ ta ngủ.
Nhất định là tác dụng phụ khi xem phim ma, ai...
Phim ma xem ít một chút thì tốt hơn.
Buổi sáng, hàng xóm đem Tiểu Hoa đến nhà ta, bởi vì bọn họ muốn đi du lịch, cho nên nhờ vả ta chứa chấp nó một tuần.
Để Tiểu Hoa và đồ dùng của nó xuống , bọn họ vui vẻ lên đường.
Không nhìn thấy khuôn mặt đang hoá đen của Tiểu Nhiên, ta rất vui vẻ mà đem Tiểu Hoa nhận lấy.
Hắc hắc! Có một con chó ở nhà ta!
Tiểu Hoa đến ngày thứ nhất, ta đi tới đâu, nó đi đến đó, thật rất khả ái!
"Ca, anh đừng dẫn nó đi dạo phố cùng." Tiểu Nhiên muốn nhốt Tiểu Hoa ở trong phòng, ta đương nhiên cực lực phản đối.
Đó là hành vi ngược đãi động vật!
Lần đầu thấy Tiểu Hoa, nó là chú chó nhỏ mới sinh còn phải uống sữa. Chỉ là mới hai năm, đã to như vậy rồi.
Dẫn nó cùng đi trên đường rất uy phong!
Mặc dù sắc mặt Tiểu Nhiên vẫn không tốt lắm...
Hôn hôn hắn là được.
Không ngờ ta chỉ hôn mặt của hắn một cái, Tiểu Nhiên lại hôn sâu.
Trời! Đang ở trên đường cái nha!
Bình tĩnh lại ta đây không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt bước nhanh về phía trước.
Nói cũng kỳ quái, Tiểu Hoa dường như nhìn Tiểu Nhiên không thuận mắt, luôn quấy rầy Tiểu Nhiên.
Như hôm nay, nó ở trên quyển bài tập của Tiểu Nhiên để lại dấu chân thật to, làm Tiểu Nhiên thiếu chút nữa quăng nó ra đường.
Kỳ quái chính là, quyển bài tập của ta và của Tiểu Nhiên để chung một chỗ, Tiểu Hoa chỉ ấn chân lên bài tập của Tiểu Nhiên.
Chẳng lẽ Tiểu Hoa biết phân biệt đâu là quyển của ta, đâu là quyển của Tiểu Nhiên sao?
Thật thông minh!
Buổi tối lúc đi ngủ, Tiểu Hoa muốn lên giường ngủ cùng, chính là bị Tiểu Nhiên một chân đá ra khỏi cửa.
Ta thấy mặt Tiểu Nhiên đen thùi, không dám lên tiếng vì quyền lợi của Tiểu Hoa, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để Tiểu Nhiên ôm ngủ.
Tiểu Hoa...
Xin lỗi, ngày mai tao nhất định sẽ chuẩn bị một phần ăn sáng thật to cho mày ăn.
Trình Miểu phục hồi trí nhớ, Tiểu Tống lại có thể đến nhà ta chơi.
Đương nhiên, đi theo sau y cũng có mấy vị bảo vệ.
Tiểu Nhiên hôm nay đi làm một số chuyện, ta không biết hắn phải làm chuyện gì, hắn không nói, ta cũng không hỏi, dù sao có việc hắn sẽ nói với ta.
Cho nên hôm nay ta lôi Tiểu Tống đi dạo phố, đương nhiên, Tiểu Hoa tạm trú nhà ta cũng đi theo.
Đi tới trước một quán cà phê, ta và Tiểu Tống rất ăn ý dừng lại.
Nhìn thoáng qua, cùng đi vào.
Cửa tiệm này ta rất hay đến, ông chủ nhận ra ta, cho nên cho Tiểu Hoa cùng vào.
Ăn cái gì cũng được bảo vệ đại ca trả hết.
Ăn xong rồi không cần trả tiền, dắt Tiểu Tống đi dạo, đi dạo đi dạo, không biết vì sao cùng nhân viên bảo vệ lạc đường, đang muốn cùng Tiểu Tống quay đầu đi tìm người, không biết sao, mũi truyền tới một cổ vị lạ, quá gay mũi...
.....
"Tiểu Ngôn... Tiểu Ngôn... " Bên tai truyền tới tiếng gọi nhỏ.
Mí mắt hảo nặng...
Miễn cưỡng mở mắt, chỗ này tối quá...
"Tống... " Thanh âm bên tai chính là Tiểu Tống đi?
"Cậu mau dậy đi! " Còn nhỏ giọng.
Động đậy thân thể, di? Giống như bị trói.
"Chúng ta hình như bị trói." Tiểu Tống nhỏ tiếng nói.
Này xem, ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Chính là...
"Bọn họ vì sao trói ta? Ta lại ăn không ngon... " Ta rất khó ăn a!
Tiểu Tống ngốc lấy một hồi, "Tiểu Ngôn... tớ nghĩ bọn họ không giống như là muốn ăn chúng ta... Miểu Miểu đã nói bị bắt cóc phần lớn là vì tiền."
A... Cũng may cũng may, chỉ cần có tiền... cái gì? ! Không được! Không có tiền ta làm sao mua bánh ngọt!
"Không biết ai là người bắt chúng ta?" Ta bắt đầu phỏng đoán.
"Ai a? " Tiểu Tống cũng nghĩ cùng ta.
Còn chưa nghĩ ra nguyên do, đã có người đi tới, ta và Tiểu Tống lập tức im lặng. Bởi vì bốn phía thật quá mịt mờ, cái gì cũng không thấy rõ, nên dáng vẻ của hắn có thể thấy mờ mờ được, nhưng đương nhiên không biết hắn là ai.
"Các người bị như vậy, người nào đắc tội không đắc tội, lại đắc tội Phương gia." Tên bắc cóc thật ngốc, lại khai ra ai sai khiến hắn.
Có thể thấy đây không phải là một tên bắt cóc chuyên nghiệp.
Phương gia... Họ Phương?
Nga... Trong đầu hiện lên một số người, là họ sao?
"Đói không?" Bắt cóc tiên sinh hữu lễ hỏi, hắn tuyệt không giống tên bắt cóc trong ấn tượng của ta...
Kỳ quái kỳ quái...
"Đói!" Đã có người hỏi, ta đương nhiên trung thực trả lời.
Hắn đi ra ngoài một hồi, lúc trở về, trước mặt của ta đã để một đống bánh ngọt mỹ vị.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng mũi của ta đối với bánh ngọt rất nhạy cảm, cho nên ngay lập tức là có thể phân biệt ra được.
A! Bắt cóc tiên sinh thật tốt!