Ca! Anh Có Thích Em Không




Kể từ lần nấu ăn thất bại, ta liền rất cố gắng nghĩ ra một ... món quà khác tặng cho Tiểu Nhiên.

Năm mới đến! Ta làm ca ca cho nên cũng phải làm vài chuyện cho em mình.

Bất quá, bát tự của ta không hợp với nhà bếp... Ta vĩnh viễn sẽ không vào!

"Tiểu Nhiên, anh mua một bộ mô hình cho em có được không?" Sáng sớm, không muốn rời khỏi giường ấm áp, mùa đông lạnh, ở trong lòng Tiểu Nhiên thoải mái nhất.

"Ca, em nhớ không lầm tiền tiêu vặt là em cho anh." Ngụ ý là nếu muốn mua thì cũng tự hắn đi mua, mua cho hắn làm gì?

"Vậy... anh đan áo len cho em."

Cúi đầu xuống nhìn ta, biểu tình của hắn làm ta có chút bất mãn.

"Áo len thì càng không cần, anh có nhớ lần trước anh đan cho em một cái khăn không? Nhưng mà, ai nhìn cũng nói đó là một cái giẻ lau."

Em trai thối tha, luôn giễu cợt ta!

"Anh thật sự rất muốn tặng quà cho em! " Đánh ngực hắn, "Em trực tiếp nói cho anh biết em thích gì là được."

"Em thích ca. " Hôn hôn hai má của ta, Tiểu Nhiên không chút do dự nói.

"Ca*? Em thích ca? Anh giúp em tìm bài."

*Ca mà Tiểu Nhiên nói là "ca" trong anh em哥, còn Tiểu Ngôn nghĩ là "ca" trong ca hát 歌


">_<... Ca, anh thật ngốc!"

Ta hất cánh tay hắn đang ôm ta ra, ngồi ở trên giường đối mặt với hắn.

"Em không cần luôn nói anh ngốc! Anh là ca ca của em! Hơn nữa anh cảm thấy anh rất thông minh, tuyệt không ngốc... " Ta đang muốn lý luận vì mặt mũi của mình lại đột ngột bị cắt lời, môi bị bịt kín.

Ta chớp mắt mấy cái, nhất thời không phản ứng được, hai bàn tay nắm chặt áo ngủ Tiểu Nhiên, trong miệng toàn là mùi vị của hắn.

Reng...

Di? Hình như chuông cửa vang nha!

"Thiếu gia, phía dưới có một vị khách, nói là thân thích xa của cậu." Quả nhiên, dì Vương ở ngoài cửa nói.

Lại là những thân thích đáng ghét kia!

Tiểu Nhiên rời khỏi ta, nhìn hắn cũng là một vẻ mặt mất hứng.

"Để người đó chờ, lát nữa tụi cháu sẽ xuống."

Tiểu Nhiên thay quần áo, hỏi ta : "Xuống cùng nhau?"

"Ừ." Nhận lấy quần áo hắn đưa, thay xong, cùng hắn xuống lầu.

Vừa bước xuống lầu, thì thấy một cô gái ngồi trên sopha phòng khách.

Thân thích xa chính là nàng đi! Sao ta lại không biết người này, là ai?

"Là cô tìm chúng tôi?"

Cô gái kia vừa nhìn thấy Tiểu Nhiên, đôi mắt đảo một cái, "Em là Phương Đan Đan, là con của chú các anh, là em họ các anh. Em mới từ Mỹ trở về."

"Xin chào." Ta và Tiểu Nhiên nhìn nhau! "Cô tìm tôi có chuyện?"

"Em muốn tìm anh hai." Nàng đi về phía Tiểu Nhiên."Quả nhiên là một mỹ nam tử! Y như em nghĩ!"

"Cái... tôi mới là... " Lúc ta muốn làm sáng tỏ thân phận thì, Tiểu Nhiên nắm lấy tay của ta thật chặt, ý bảo ta không được nói.

"Còn anh là em trai, xin chào." Mặc dù cười với ta, nhưng không biết sao, ta vẫn cảm thấy ánh mắt của nàng dẫn theo khinh miệt.

"Cô đến tìm tôi có mục đích gì?" Tiểu Nhiên lạnh lùng hỏi.

"Là cha muốn em đến, em vốn không nguyện ý nhưng bây giờ... " Liếc nhìn Tiểu Nhiên, "Em quyết định trở thành vợ tương lai của anh."

Không biết vì sao, trong lòng ta có chút không thoải mái, muốn làm vợ Tiểu Nhiên...

"Cô nói sao?" Thanh âm càng lạnh lùng hơn, cũng may, tay Tiểu Nhiên vẫn ấm áp.


"Em nói anh, Mạc Ngôn, cưới em."

"Mạc Ngôn?!!" Giọng Tiểu Nhiên rất cao, hắn gọi tên của ta...

"Đúng vậy!"

Ta thấy Phương Đan Đan này chết chắc, Tiểu Nhiên không thích phái nữ có ý đồ với ta. Người này nói muốn làm vợ ta, hơn nữa còn nhầm lẫn ta với Tiểu Nhiên, có thể thấy nàng thật sự dụng tâm kín đáo!

"Chú đưa cô đến? " Tiểu Nhiên lãnh đạm nhìn Phương Đan Đan cao hứng.

"Đúng vậy!"

"Vậy cô có thể đi. " Buông tay ta ra, hắn không để Phương Đan Đan phản kháng, trực tiếp xách lấy cổ áo nàng ném người ra ngoài.

Thật sự là "ném", còn có thể nghe một tiếng "A" rất lớn.

"Tiểu Nhiên, Phương Đan Đan kia... " Đợi Tiểu Nhiên đóng cửa, ta có chút bất an nói.

"Mặc kệ cô ta, chỉ là một bà điên."

Mặc dù Tiểu Nhiên nói vậy, nhưng chúng ta cũng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Từ khi cha mẹ qua đời, những thân thích xấu xa kia chúng ta đều hiểu rất rõ.

Nếu không phải cha mẹ sau khi sinh hạ anh em chúng ta liền lập di chúc, thì ngày hôm nay sợ phòng cũng không được.

Tất cả chuyện này cũng chỉ vì một chữ "Tiền ".

Tối muộn, bởi vì dì Vương hôm nay phải về nhà, cho nên hôm nay... Em trai nấu ăn. Hắn cản ta vào trong bếp, vì vậy ta biết điều ngồi đợi ăn cơm.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, ta liền đi mở cửa!

Đứng bên ngoài là một nam một nữ, nữ là buổi sáng Phương Đan Đan, mà nam... không nhận ra.


"Các người tìm ai? " Nhẫn nhịn xúc động muốn đóng cửa, ta vẫn hỏi vấn đề quá mức này.

"Là người lạ trực tiếp đóng cửa đi! " Tiểu Nhiên từ nhà bếp đi ra, thấy ai ở ngoài cửa thì ánh mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, "Hai vị có việc?"

"Y là anh em. " Phương Đan Đan chỉ nam tử bên cạnh nói.

Ta nhìn, xem như đẹp mắt, đáng tiếc một thân tà khí vừa nhìn đã biết không phải người chính phái, hơn nữa cũng không soái bằng em ta.

"Biết rồi, cô có thể đi." Tiểu Nhiên rầm một tiếng đóng cửa.

Hai người ngoài cửa không ngờ sẽ gặp đãi ngộ như vậy, ngây người một hồi mới gõ mạnh cửa.

"Các người đến tột cùng có chuyện gì? " Ta mở cửa hỏi.

"Tôi... Chúng tôi là muốn... kết bạn... " Nam nhân kia lắp bắp nói.

Thật nhìn không ra, hoa hoa công tử này lại bị cà lăm!

"Ca! Sao anh lại nói như vậy? " Phương Đan Đan dường như chỉ trích trợn mắt nhìn ca ca nàng một cái.

"Anh cũng không biết tại sao. " Di? Không có cà lăm?

"Bạn? " Thật là buồn cười, thân thích không ai tốt...

"Đúng... Đúng vậy... muốn... làm... bạn. " Lại là cà lăm.

Xem ra người này chỉ là thấy ta mới như vậy, khó trách được, ta nhìn rất uy nghiêm đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận