"Làm bạn? Không thể! " Tiểu Nhiên chắn ở trước người ta, nói với hai người kia.
"Vì sao?" Người nói là Phương Đan Đan, thanh âm chói tai của cô gái này làm ta không khỏi hoài nghi giọng nàng có phải luôn cao như vậy hay không?
"Nguyên nhân?" Cười lạnh một tiếng, Tiểu Nhiên không lịch sự chút nào nói.
"Thứ nhất, tôi nhìn các ngươi không thuận mắt. Thứ hai, tôi không thích!"
"Đây là loại lý do gì? ! " Nam nhân cà lăm kia không phục.
"Đích xác không thể coi là lý do..." Tiểu Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút, lại cười lạnh nhìn bọn họ, "Nhưng nói chuyện với các người thì không cần lý do!"
Nói xong, lại "Rầm" một tiếng đóng cửa. Sau đó gọi điện thoại báo cho quản lý, nói có hai người kỳ quặc đang gần đây không chịu đi, nhìn dáng vẻ hình như là tội phạm truy nã...
"Được rồi, vấn đề đã giải quyết xong, đi ăn cơm! " Kéo ta đến trước bàn cơm ngồi xuống.
"Như vậy thật sự không sao chứ? " Mặc dù ta cảm thấy Tiểu Nhiên làm đúng, chính là trong lòng vẫn có một chút bất an.
"Không sao, ăn cơm đi!"
"Hai người này rất phiền nha! Buổi sáng đến một lần, buổi tối lại đến một lần! " Trong miệng nhai xương sườn Tiểu Nhiên làm, vừa oán trách nói.
"Đừng để ý đến họ là được." Tiểu Nhiên tĩnh táo nói.
"Ừm." Hi vọng bọn họ đừng làm chuyện không phải.
"Đến, ăn nhiều một chút." Bới thêm cơm vào chén của ta, Tiểu Nhiên giống như mẹ ta nói:
"Luôn ăn bánh ngọt, cũng phải ăn nhiều cơm chút!"
Oa tâm a! Có cái em trai khác người.
Ăn xong phải đi ngủ! Ta cảm thấy mình rất giống một loại động vật ăn no rồi nằm ngủ...
Nửa đêm tỉnh lại, phát giác toàn bộ cơ thể rất đau, trở mình, vẫn đau, người nóng nóng.
"Tiểu Nhiên... " Gọi Tiểu Nhiên bên cạnh một tiếng.
"Sao vậy? " Tiểu Nhiên khác ta. Ta ngủ rất khó bị đánh thức, mà Tiểu Nhiên phi thường nhạy thức, chỉ cần có một chút thanh âm, hắn liền tỉnh lại.
Cho nên ta chỉ nói nhỏ một tiếng, hắn đã tỉnh lại.
"Không thoải mái?" Kiểm tra trán ta, "Hình như phát sốt, anh còn chỗ nào không thoải mái?"
"Bụng, đau bụng. " Nghe hắn hỏi, ta mới cảm thấy bụng cũng đau đau.
"Có phải ăn nhầm cái gì hay không? Anh hôm nay ăn gì?"
"Bánh ngọt, kem, bánh mật..."
"..."
Dưới tình huống cực kỳ không thoải mái, Tiểu Nhiên đưa ta đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, kết quả là : Ta bị viêm dạ dày.
Quan trọng nhất là bác sĩ đáng chết kia nói suốt một tuần này, ta chỉ được ăn cháo trắng!
Cháo trắng! Không có chút mùi vị gì...
Ô...
Cố gắng qua được ngày thống khổ thứ nhất, ngày thứ ba cảm thấy mình đã khá nhiều, thế là ta nở nụ cười nịnh nọt nhìn Tiểu Nhiên, dùng thanh âm ngọt ngào nói nho nhỏ:
"Tiểu Nhiên, anh có thể ăn một miếng bánh ngọt không?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Em trai này thật đáng giận, sao lại hung dữ với ta như vậy!
"Một chút thôi!" Kéo ống tay áo của hắn mắt long lanh, hi vọng hắn có thể nhanh mềm lòng.
"Không được!"
Đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận!
Dùng sức hất bàn tay Tiểu Nhiên ra, đi đến bên giường ngồi phịch xuống.
Hai ngày liền ăn cháo trắng, thật sự rất khó chịu. Hôm nay Tiểu Nhiên mua ít bánh ngọt lại không cho ta ăn, thật là , thật là... quá... quá đáng!
Cho nên, ta quyết định sẽ không bao giờ để ý tới đứa em ngu ngốc đầy thiếu sót này nữa!
"Ca... " Tiểu Nhiên đi tới, ngồi bên cạnh ôm lấy ta, thở dài: "Em chỉ còn anh là người thân, nên anh rất quan trọng! Không chỉ quan trọng, hơn nữa... " Nói đến đây Tiểu Nhiên lại không nói tiếp, chẳng qua lại thở dài.
"Hơn nữa gì?" Không tới một phút, ta liền bỏ cuộc quyết tâm không để ý tới hắn.
Đứa nhỏ kia lại trở mình xem thường, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của ta.
"Hơn nữa anh lại là một tiểu hồ đồ, em đương nhiên phải chăm sóc thân thể của anh."
Nghe mấy câu trước, ta đương nhiên rất cảm động, chỉ là hắn nói sai một điều, ta vô cùng bất mãn!
"Tiểu Nhiên, anh không phải tiểu hồ đồ." Dựa vào trong lòng hắn, dùng sức nhéo bắp đùi hắn.
Hừ! Xem em còn cười anh hay không!
"Đúng vậy, ca không phải là tiểu hồ đồ." Thấy nụ cười hài lòng của ta, lại bổ sung một câu ∶ "Ca là đại hồ đồ."
Cái gì?!
Ta trừng to mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, "Tiểu Nhiên mới là đại ngốc!"
Lại đem lão ca thông minh đây nói thành hồ đồ, còn là đại hồ đồ.
"Ca... em mới không ngốc! " Câu này là học từ ta, miệng chu lên, ra vẻ đáng thương.
Nhìn vẻ đáng thương kia quá khôi hài, ta không nhịn được cười ra.
Đương nhiên, lần này ta đã biết không thể nháo được.
Thật vất vả qua được một tuần thống khổ, cuối cùng có thể ăn thứ có mùi vị, cảm giác này thật tốt nha!
"Ca, anh không thể ăn nhiều như vậy. " Tiểu Nhiên lấy bánh ngọt của ta ra, vẻ mặt không còn biện pháp nói.
"Tại sao? Anh khỏe rồi!"
"Anh không sợ lại bị viêm dạ dày sao? Như vậy anh lại suốt một tuần không thể ăn bánh ngọt. " Uy hiếp, hắn uy hiếp lão ca thiện lương!
Híc...
"Mếu máo cũng không được!" Tiểu Nhiên cứng rắn lấy bánh ngọt đi, ngâm ngâm câu:
"Không thể để anh ăn loạn, tiết chế mới được..."
Hừ! Em trai ngốc! Lúc muốn ta ăn cơm sao không thấy em tiết chế? Không ngừng bới một chén đầy cho anh!
"Tiểu Nhiên! Em đây là ngược đãi! " Ta kháng nghị nói.
"Để anh ăn, để anh bị bệnh mới là ngược đãi!"
Viêm dạ dày! Ta ghét ngươi! ! !
Lại trở về cuộc sống đi học, ta chính là mang theo tâm tình không trông mong đi học.
Vừa đến lớp đã thấy có rất nhiều người vây thành một vòng lớn.
"Hai người cuối cùng cũng đến, sáng nay có người đến tìm cậu." Dư Sâm đi tới, vẻ mặt giống như phát hiện đại lục mới.
"Tìm ta?" Kỳ quái, không có người mới đến nha! Hơn nữa còn đang ở trường, không lẽ giáo viên tìm?
"Tiểu Ngôn ~~~~~~~~ " Từ trong đám người đi ra, nàng dùng âm sắc bén kia gọi tên của ta, nhưng đi về phía Tiểu Nhiên.
"Y mới là... " Dư Sâm chỉ ta định nói, lại bị Tiểu Nhiên mắt lạnh ngăn cản.
"Tiểu... Tiểu Nhiên." Di? Nam nhân cà lăm cũng ở đây!
Tiểu Nhiên đẩy Phương Đan Đan kia ra, bảo vệ ta, "Các người đến đây làm gì?"
"Ta... ta... tìm... " Nam nhân cà lăm đối diện ta cố gắng nói ra một câu, rõ ràng không thành công.
"Chúng tôi muốn mời hai người đi chơi sau khi tan học thì."
"Miễn bàn!" Tiểu Nhiên liền cự tuyệt.
Thấy vậy mặt nữ nhân kia tối sầm, còn cà lăm thì đỏ mặt.
"Các người có phải bị bệnh hay không? " Ta lên tiếng hỏi.
Không phải là quan tâm bọn họ, chẳng qua là không muốn trong trường học có người bị nhiễm bệnh theo.