Bên cửa sổ sảnh cấp cứu, hàng loạt người chen chúc nhau nhìn ra ngoài, bông tuyết rất lớn, bị gió thổi bay lả tả, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mẹ của đứa trẻ bệnh nhân cũng cảm thấy kỳ quái: "Sáng ra xem dự báo thời tiết, không thấy nói sẽ có tuyết rơi mà!"
Y tá trưởng gọi Thời Huyên và Trì Mẫn: "Hai người đi xem thử."
Hai người chạy ra khỏi sảnh khám cấp cứu, run lẩy bẩy vì gió, băng qua bãi đỗ xe, đứng ở cổng bệnh viện, họ kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt:
Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, đối diện là tòa nhà cao tầng, xung quanh là những cửa hàng cao tầng, hiện tại...!Con đường bên ngoài bệnh viện chính là vực sâu, hai bên là những dãy núi trắng xóa, tuyết rơi đầy trời?!
"A!!!" Hai người chạy về sảnh cấp cứu.
Y tá trưởng Chu nghe xong miêu tả của Thời Huyên và Trì Mẫn, ngẩn người mất khoảng năm giây, cũng lao ra ngoài, nhưng nhanh chóng chạy về, cả người ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thời Huyên lấy điện thoại ra, mở lên nhưng không có tín hiệu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người nhà hỏi: "Sao lại mất nước?"
Điện thoại không có tín hiệu, trước đó mất điện giờ lại mất nước, và chỉ còn ba ngày nữa là đến tháng Sáu, bên ngoài lại tuyết rơi đầy trời...!Hơn phân nửa bệnh nhân trong sảnh cấp cứu hoảng loạn, người nhà lục tục lấy điện thoại ra nhưng cũng không có tín hiệu, mỗi người đều hiện rõ sự lo lắng trên khuôn mặt.
Y tá trưởng Chu Khiết hít sâu, đếm đến 30, cầm điện thoại gọi cho bác sĩ trực ban, nhưng không có tín hiệu, không gọi được; gọi điện thoại bàn đến phòng trực ban bác sĩ, nhưng thậm chí không có tiếng chuông.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào y tá trưởng.
Người nhà đưa bệnh nhân đến sảnh cứu giúp vốn đã lo lắng, giờ lại gặp phải thời tiết khắc nghiệt và biến cố như vậy, thật khiến họ nóng ruột như lửa đốt!
Y tá trưởng dặn dò: "Tiểu Trì, em đi tìm Tưởng chủ nhiệm, ông ấy ở lầu hai phòng trực ban."
Trì Mẫn bước nhanh ra khỏi sảnh, chuyện kỳ lạ này phải nói thế nào?
Mới vừa ngủ trưa không lâu, Tưởng Kiến Quốc chủ nhiệm bị gọi lên, nghe xong Trì Mẫn nói, trong nháy mắt ông cảm thấy đứa nhỏ này có phải vì bà ngoại bị bệnh nên vội vàng đến mức choáng váng đầu óc.
Ông cau mặt đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, lập tức hoảng sợ
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều?!
Sắc mặt của Tưởng chủ nhiệm rất khó coi, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần: "Tiểu Trì, cùng tôi đi tìm Trịnh viện trưởng."
"Vâng, chủ nhiệm." Trì Mẫn kinh hồn bạt vía đi theo sau chủ nhiệm.
Cùng lúc đó, không ngừng có người chạy đến cổng lớn của bệnh viện nhìn xung quanh, đều không ngoại lệ bị gió lạnh thổi đến kêu rên chạy về tòa nhà chính của bệnh viện.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp các khoa trong bệnh viện, các bác sĩ, y tá đang ngủ trưa đều bị gọi dậy, bệnh nhân và người nhà ở khu nội trú đều bị đông lạnh đến mức đóng cửa sổ, đóng cửa, hoảng loạn.
"Ngủ một giấc dậy, thế giới đã thay đổi."
Thật trùng hợp, viện trưởng và thư ký đi họp tại Sở Y tế, hai phó viện trưởng đi học tập, còn hai phó viện trưởng khác sáng nay còn ở bệnh viện, nhưng đã về nhà ăn cơm...!Cứ như vậy, cựu viện trưởng Trịnh Bác Thạch, người phụ trách khám bệnh tại bệnh viện, được các chủ nhiệm cử đi "bắt chó đi cày" để chủ trì sự kiện trọng đại này.