Editor || Beta: Min
Chu Từ tắt di động, dì giúp việc trong nhà nói là có bạn học tìm cô bảo cô gọi điện thoại lại, nhưng cô làm như không biết.
Vài ngày sau Tào Hân đưa đến cho cô một bức thư, nói là của Khổng Tây Khai gửi cô, lại hỏi cô: “Chị và Khổng Tây Khai có phải cãi nhau rồi đúng không, lúc cậu ấy đưa nó cho em mà mặt thối hoắc luôn, nhìn còn tưởng em nợ cậu ta nhiều tiền lắm vậy.
”
“Bọn chị chia tay rồi.
” Lấy thư trên tay cô ấy đi về phòng mình, bỏ Tào Hân ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Chu Từ, ngay cả việc đứng trước mặt anh nói lời chia tay cũng không dám sao? Đêm nay chín giờ anh đứng ở cổng sau chờ em.
”
Chữ viết của Khổng Tây Khai không đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho bản thân có cảm giác mình như bị anh siết trong lòng bàn tay vuốt ve, rất khó chịu.
Buổi tối ở cổng sau không náo nhiệt lắm, chỉ có mấy ông bà cụ hay vài cặp đôi tản bộ dưới ánh trăng.
Chu Từ học xong buổi tự học liền chạy ra đây, hơn tám giờ đã đến rồi, nhìn mấy ông cụ đánh cờ, ngồi xổm bên một cái cây ngây người.
Không biết đợi bao lâu, phía sau có ai đó đập vào bả vai cô.
Cô không biết nên nói gì, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nói đi, tại sao?”
“Em nói hết trong thư rồi.
”
“Em thấy anh sẽ tin mấy cái lý do chó má đấy à?”
Gió thu khiếp đảm, lạnh đến run rẩy cả người.
“Vậy em phải nói lý do gì anh mới chịu đây?”
“Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao em không chịu nói với anh? Em nghĩ gì cũng chưa từng nói với anh, chỉ thông báo một tiếng liền đi đến quyết định chia tay với anh, em đối xử với anh như vậy công bằng lắm sao?”
“Khổng Tây Khai,” Cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt anh, ánh trăng mạ lên gương mặt cô gái nhỏ, sáng tỏ lại mềm mại ôn hòa.
“Chúng ta đã nói về chuyện tại sao em đến Bắc Kinh rồi nhỉ, nhưng mà hình như em chưa nói với anh em lớn lên như thế nào.
Bà ngoại nói, khi em vừa hơn một tuổi đã bị mẹ ném lại nhà bà rồi một mình đến Bắc Kinh, em lớn lên cùng bà ngoại và dì, anh không cần thương hại em gì đâu, vì bà ngoại và dì đều đối xử với em tốt lắm.
Nhưng mà, anh biết không, con người đáng chết ở chỗ là không bao giờ thỏa mãn.
Năm cấp ba trong trường có tổ chức tập huấn về đêm, em đến nhà một người bạn ăn cơm, có cả ba và mẹ cô ấy nữa, trong nhà có một con chó con, lúc dùng cơm ba cô ấy cười kể rằng trog nhà này ông ấy chỉ đứng thứ tư thôi, ngay cả chó còn xếp trước ông cơ, vừa nghe xong tự dưng em lại chạy vào nhà vệ sinh khóc.
Anh nhất định phải bắt em cho anh lý do, lý luận to lớn gì đó em không nói được, thậm chí em còn không biết khi em ở bên anh rồi thì sẽ làm được gì.
Thế giới của anh hẳn là có rất nhiều bạn bè yêu quý anh, ba anh mẹ anh, ông bà ngoại ông bà nội, thậm chí có cả chú chó con vừa sinh ra nọ, nhưng thế giới của em chỉ đơn độc mình em thôi.
Khổng Tây Khai, anh nói xem, một mảnh lục bình như em làm thế nào để gánh vác cả thế giới của anh đây.
”
Nói một hơi thật dài như vậy, khiến cho đầu óc cô bây giờ chỉ còn lại bùn nhão sền sệt, trước khi nói cô đã nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng không hề nghĩ rằng lại tỉnh táo và lý trí đến chừng này.
Mèo rất thích ăn cá, nhưng mèo không biết bơi lội, cá thì thích ăn giun, nhưng cá lại không thể lên bờ.
Em nghĩ rằng khi Thượng Đế sáng tạo nên thế giới đã ban cho chúng ta rất nhiều dụ hoặc, nhưng không để chúng ta dễ dàng đạt được, cũng không thể nào chảy máu thì la đau, trời tối thì bật đèn, nhớ thì liên lạc, thích thì muốn có cho bằng được.
Chúng ta cùng lắm cũng chỉ là một người tạo ra quá khứ, vậy nên, nhân sinh như lục bình, nhìn thì tự do, nhưng mà thân bất do kỷ.
Đêm đó đã nói những gì cô cũng không nhớ rõ, có lẽ vốn không còn nói thêm gì nữa, chỉ đi một vòng quanh bờ biển liền chia tay.
Không có nước mắt, không có cuồng loạn, không có vòng ôm, không có sự chia tay trịnh trọng, tất cả đều bình thản đến khoa trương, khiến lòng người hoài nghi nó có phải là sự thật hay không.
Hóa ra thời khắc thật sự chia tay lại chính là thời khắc bình thường nhất trong mối tình này.
.