11.
Hoa nở, cánh hoa theo gió rơi đầy trước sân.
Bóng dáng của hai người in trên ô cửa sổ giống như một bức tranh thủy mặc.
Chiếc chăn mỏng được đắp lên chân của Tiêu Diễn. Mái tóc đen của hắn được vén ra sau, bên cạnh là mái tóc đen và bộ quần áo đỏ tươi của Thẩm Xác. Cả hai dung mạo như tranh vẽ.
Lời nói của hắn mơ hồ truyền vào tai Thẩm Xác, giống như đóa hoa lê trắng rơi xuống, thoảng hương mà lành lạnh.
“Tướng quân cũng đã từng như ta rồi phải không?”
Tiêu Diễn nghĩ tới những vết sẹo trên lưng Thẩm Xác còn nghiêm trọng hơn vết sẹo của hắn. Mỗi lần chạm vào, chúng như có một cái gai nhỏ đâm sâu vào trái tim hắn.
"Đúng vậy."
Thẩm Xác liếc mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Y bắt đầu thở dài, đôi mắt ranh mãnh nheo lại.
“Nếu Vương gia quan tâm đến ta thì tối nay, hãy để ta ở trên…”
Tiêu Diễn vội cắt ngang vai diễn của Thẩm Xác, lười biếng ngước mắt lên.
"Trừ khi ta c.h.ế.t."
"..."
Hộp thuốc trong tay huynh ấy lăn xuống đất.
Kẻ xui xẻo vẫn là ta.
Ta đứng bên cửa sổ cầm hòm thuốc và thấy toàn bộ quá trình.
Tiêu Diễn: “Ngươi quên hết lời đã nói với ta rồi sao?”
Ca ta muốn ăn Tiêu Diễn ngay lập tức.
Bên cạnh họ, một nha hoàn được Thái hậu sắp xếp vào Vương phủ lập tức ghi lại cảnh tượng này.
[Thẩm Xác xoay người, hốc mắt hơi đỏ lên, nói rằng tối nay ta có thể lên trên không…]
Quyển sổ ghi chép này có khả năng sẽ thành một cuốn sách.
May mắn thay, ám khí của Tần Càng không có độc, nếu không thì dù có là Hoa Đà cũng chưa chắc cứu nổi Tiêu Diễn.
Ta đưa thuốc cho ca ta và nói với Tiêu Diễn: “Sẽ phải mất trăm ngày để vết thương lành lại nên huynh hãy kiên nhẫn. Mặc dù ám khí không có độc nhưng nó vẫn khiến xương sườn bị tổn thương. Huynh phải ăn uống, chăm sóc bản thân thật tốt."
Ca ta xấu hổ xoa mũi trước cảnh tượng vừa rồi và hỏi ta: “Trưởng công chúa vẫn chưa tỉnh à?”
Ta lắc đầu.
Sau khi bị dòng nước cuốn về hạ lưu và được những người dân tốt bụng cứu sống, ta đã dùng rất nhiều thuốc nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi đưa thuốc, ta không muốn trở thành kỳ đàn cản mũi nên quay sang nói với ca ta: “Muội về đây.”
Ca ta đứng dậy và nói: “A Chỉ, để ca tiễn muội.”
"Không cần, muội còn muốn đi đến một nơi."
12.
Ánh mai chan hòa, sương dần tan, non nước yên bình.
Vừa bước đến cổng chính của ngôi chùa cổ, ta đã ngửi được mùi hương trầm tràn ngập và tiếng tụng kinh không ngừng nghỉ.
Trong chánh điện có tượng Phật bằng vàng khổng lồ nhìn xuống với ánh mắt hiền từ.
Ta quỳ xuống và chắp hai tay lại.
Suy nghĩ của ta dần trôi theo làn khói bốc lên.
Trong chùa có những cây cổ thụ cao chót vót, những chiếc chuông xanh treo trên mái hiên phát ra âm thanh khi gió thổi.
Âm thanh lần tràng hạt khe khẽ lọt vào tai ta.
Ta từ từ mở mắt, phát hiện người bên cạnh cũng đang cầu nguyện chính là Thái hậu.
Ta vội đứng dậy hành lễ nhưng Thái hậu xua tay.
Trên mặt Thái hậu hiện lên vẻ mệt mỏi, môi nở nụ cười hỏi ta: “Ai gia mỗi tháng đều đến chùa cầu nguyện, ta luôn thấy ngươi quỳ trước Phật.”
"Nói cho ai gia biết ngươi cầu nguyện điều gì?"
Ta quỳ xuống và cúi đầu.
“Thần nữ cầu cho Trưởng công chúa sống trăm tuổi không phiền lo.”
Thái hậu khẽ gật đầu: “Ngươi đã làm được điều đã thỏa thuận với ai gia.”
Sau một hồi im lặng, ta nghe thấy Thái hậu thở dài.
"Thẩm gia các ngươi đúng là có thù tất báo."
"Có phải ngươi đã bí mật đầu độc Tần Càng?"
Ta cúi đầu và không có ý định che giấu.
"Đúng vậy thưa Thái hậu."
Thái hậu bình tĩnh mỉm cười, nhưng không trừng phạt ta, trong giọng điệu có chút khen ngợi.
"Ngươi và Oản Quân rất xứng đôi."
Nghe những lời này, ta chợt ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu.
Đôi mắt bà như nước, bà mỉm cười nói: “Đúng là ông Trời đã ban cho con bé một tri kỷ tốt.”
Cung nữ đỡ Thái hậu từ từ đứng dậy, bà dịu dàng nói: "Hãy đến gặp con bé đi."
"Ta nghe cung nữ nói, lúc này Oản Quân đã tỉnh."
13.
Tối hôm ấy, cơn mưa xuân cuối cùng cũng đến.
Sinh nhật của Thái hậu rất nhanh đã đến.
Trong cung tổ chức yến tiệc, khách mời đều là hoàng thân quốc thích và trọng thần trong triều.
Phụ thân đưa ca và ta đến tham dự.
Tiếng cười nói, tiếng rót rượu, tiếng ca hát nhảy múa.
Đây là yến tiệc để mừng sinh nhật của Thái hậu, đồng thời mừng Trưởng công chúa đã hồi phục.
Bất chợt, Hoàng thượng quẳng đôi đũa xuống đất, âm thanh tạo ra khiến mọi người đều chú ý.
Tiếng đàn hát dừng lại, mọi người lặng lẽ đứng hai bên, cúi đầu.
Sắc mặt của Hoàng đế u ám, nhưng đôi mắt lại sáng như sao.
“Thẩm Xác, sao ngươi dám cùng Vương gia lừa gạt trẫm.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cụp mắt xuống nói: “Lần này mắt ta không bị mờ nữa, chắc chắn sẽ không nhầm ngươi với muội muội của ngươi.”
Mọi người trong cung đều quỳ xuống thành một hàng.
Phụ thân đỡ ca ta cùng quỳ xuống và kính cẩn nói: “Đều là lỗi của thần không biết dạy con.”
Ca ta cúi đầu: “Thần không dám.”
Hoàng đế cười lạnh nói: "Ngươi còn dám nói không dám?"
“Nếu Thái hậu không kể cho trẫm toàn bộ câu chuyện, liệu ngươi có định giữ bí mật với ta đến hết đời không?”
"Thẩm tiểu tướng quân, ngươi có biết đây là đang ức hiếp Hoàng đế không?"
Câu cuối cùng Hoàng đế nhấn mạnh.
Ca ta quỳ lạy và đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Thánh thượng.
“Xin Hoàng thượng trách phạt.”
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Tim ta như nghẹn trong cổ họng.
Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn c.h.ặ.t đầu ca ta?
Qua một lúc lâu, Hoàng thượng mới mở miệng.
“Vậy ta phạt ngươi và Vương gia phải ở bên nhau cả đời.”
Tiếng cười sảng khoái vang lên, Hoàng thượng dường như rất nhẹ nhõm.
"Trẫm ban một con gà trống cho ngươi. Ngươi đã bắt được gián điệp, cũng nên bồi bổ nhiều hơn."
Trước bàn của ca ta có một con gà trống đã nằm trên dĩa, sẵn sàng bị xẻ thịt.
Ta và ca ta thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vậy, Thái hậu ở một bên hơi nhếch khóe môi, dịu dàng nhìn ta.
“Nếu Thánh thượng đã lên tiếng, vậy thì ai gia cũng muốn định một mối hôn sự.”
“Thẩm Chỉ, Tiêu Oản Quân, ai gia sẽ sắp xếp hôn sự cho hai người ngay bây giờ.”
“Các ngươi có phản đối gì không?”
Phụ thân không dám tin ngẩng đầu lên, quỳ xuống cầu xin Thái hậu rút lại ý chỉ.
"Thái hậu chỉ hôn sao?"
“Tuyệt đối không thể được, điều này…”
Giọng nói của Thái hậu nhẹ nhàng lọt vào tai phụ thân ta.
“Ai gia thấy không vấn đề. Thẩm tướng quân muốn trái lệnh sao?”
"Thần không dám!"
Thái hậu lười biếng nói: "Vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị lễ thành thân cho bốn đứa trẻ đi."
Dưới gầm bàn, Tiêu Oản Quân nhẹ nhàng nắm tay ta.
Chúng ta nhìn nhau mỉm cười rồi quỳ xuống tạ ơn Thái hậu.
Tháng giêng đã qua và mùa hè cũng đến.
Ca ca vô dụng của ta hoàn toàn bị mê muội bởi tài nấu nướng khéo léo của Tiêu Diễn và bắt đầu viết vào giấy hôn thú.
Tiêu Diễn đi vòng ra phía sau Thẩm Xác, cầm bút y.
Tiêu Diễn viết tên hai người vào giấy hôn thú đỏ tươi.
"Ta nguyện nắm chặt tay em và bên nhau đến già."
Nét cuối cùng đã được viết xong.
Mực và bút vương vãi khắp sàn.
Hoa lê rơi rụng bị cuốn xuống hồ.
Hơi thở gấp gáp và hỗn loạn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Xác chợt đỏ bừng, Tiêu Diễn thì thầm vào tai y.
"Sau khi nếm thử rượu ngon mới biết thế nào là ngọt."
Thẩm Xác chợt nhận ra có điều gì đó không ổn liền kêu lên, nhưng lòng bàn tay to lớn phía sau đã ôm eo y kéo vào lòng.
***
Đêm nay trăng tròn, hoa nở khắp nơi.
Đèn đỏ giăng từ ngoài cổng, cửa sổ dán chữ Hỉ.
Váy của ta kéo dài, tay cầm một mảnh lụa đỏ cùng với Tiêu Oản Quân, người đang mặc hỉ phục bên cạnh.
Thái hậu nở nụ cười đã lâu không thấy.
Chỉ có phụ thân của ta là nhăn nhó, vất vả nửa đời, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh rước hai nữ nhi vào nhà.
Khi đến giờ, một tiếng hô lớn vang lên.
"Thê thê giao bái!"
Tiêu Oản Quân vén khăn trùm đầu của ta lên, và mỉm cười.
“Nhật nguyệt sáng soi, núi sông mai mối.”
“Trời đất chứng minh, từ nay Tiêu Oản Quân chính là người của Thẩm Chỉ. Đời này ta sẽ không bao giờ rời xa nàng.”
- Hết-