Ca Ca Cấp Đệ Đệ Tín + Ca Ca Cấp Thiên Sứ Tín

Ngày 7 tháng 10 năm 2001

Em trai à, anh quyết định rút lại lời nói lần trước, em muốn mắng yêu cái gì thì mắng đi, đừng dùng loại dịu dàng khủng bố này làm anh sợ.

Em nghĩ nhiều quá rồi, cho nên bức thư 5k chữ kia anh mới đọc có một nửa liền không xem nữa.

Làm sao có thể phát sinh cái chuyện như em tưởng tượng  được. Anh là người phi thường giữ mình trong sạch, Trương Đắc Danh cũng là người phi thường giữ mình trong sạch. Hai người như thế ở cùng một chỗ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Cưỡng gian? Quên đi. Anh là anh trai em chứ không phải chị gái em nha.

Vốn định làm em nôn nóng một tí, nhưng mà thôi. Nói cho em biết, anh phát hiện khí lực của Trương Đắc Danh lớn hơn anh bởi vì bọn anh vốn định hôm sinh nhật kéo cậu ta ra vũ trường tán mấy cô bé, kết quả anh bị trẹo chân. Vậy mà tên kia không nói hai lời cõng anh quay về ký túc xá.

Đúng là người bạn tốt nha, còn giúp anh xoa chân cả buổi tối luôn.

Anh nói: “Không thấy việc này đáng xấu hổ hay sao?”

Cậu ta nói: “Có gì mà ngượng ngùng, lần sau cậu giúp tớ xoa bóp là được.”

Anh nghĩ cũng đúng, sau này nếu cậu ấy bị thương, anh cũng có thể giúp cậu ta xoa. Ở nhà nhờ em trai, ra cửa nhờ bằng hữu thôi.

Em trai, sau này viết thư đừng có dùng mấy từ ngữ cổ quái nữa, mắt anh thiếu chút nữa rớt khỏi tròng rồi, cái gì mà “Cường bạo”, “Chà đạp”, “Làm nhục”, ngộ nhỡ bạn anh nhìn thấy, biết thì còn nói là thư nhà, không biết lại tưởng rằng trên internet em là tên biến thái nào đó thích đùa giỡn nam sinh đại học đấy.

Đúng rồi, em sao lại bị cấm túc nữa vậy?

Mẹ gọi điện cho anh, kể khổ nửa ngày trời. Em cũng thật là, mới vừa được thả xong lại chạy ra ngoài nữa, lần này còn khiến cho huấn luyện viên đuổi tới tận sân bay bắt về. Anh ở trường học vẫn tốt mà, em nhất định phải lập tức qua đây xem làm cái gì? Hại anh bị mẹ lải nhải nửa ngày.

Em nói xem anh có oan uổng không?

Ráng nghe lời huấn luyện viên, sửa đổi tính xấu đi.

Còn chuyện sinh hoạt phí, anh kể với Trương Đắc Danh, cậu ta cũng thật có tình nghĩa, chẳng những phi thường thông cảm với hoàn cảnh của em, còn đáp ứng cho anh mượn một khoản sinh hoạt phí.

Anh vốn ngại liền nói: “Cậu cứ giữ đi, cho tớ mượn cậu lại bị đói.”

Thế mà cậu ta cười nhạo anh, kiên quyết lôi anh ra ngân hàng xem tài khoản của cậu ta có bao nhiêu tiền.

Hắc, anh phát hiện cho dù em bị cấm túc hai năm nữa anh cũng không chết đói nha. Có bạn nhiều tiền thật tốt quá, nhưng sau này làm thế nào trả tiền lại đây?

Quên đi, em vẫn nên ngoan ngoãn, nhanh làm cho huấn huyện viên thả em ra đi. Anh thấy xài tiền em gửi vẫn yên tâm hơn.

Anh hai.

Ngày 12 tháng 10 năm 2001

Em trai, thư của em lần nào cũng dài vậy hả. Anh nhìn qua, sao mà em toàn thích gây chuyện thế chứ? Cái đứa bạn học gửi thư tình cho em kia, không chấp nhận thì thôi, động thủ đánh người ta làm gì? Anh thấy em bị cấm túc mãi thành nghiện rồi đấy.

Nói tới thư tình, nói cho em biết chuyện sau đó nha.

Thật không may, cái chị lần trước gửi thư tình cho anh ý, Trương Đắc Danh nói với anh là Hà Tiếu Nhai đã bỏ bạn gái để theo đuổi chị kia. Anh thuận đường đi nhìn bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai một cái, wow, hóa ra là một đại mỹ nhân.

Em thấy Hà Tiếu Nhai không có mắt không, đúng là một tên ngốc mà.

Từ chuyện này, anh rút ra một bài học.

Đừng tưởng rằng con gái sẽ toàn tâm toàn ý, nhìn chị kia xem, mới gửi thư tình cho anh được vài ngày, Hà Tiếu Nhai ngoắc ngoắc ngón tay liền tót qua đó. Anh đâu phải không chấp nhận chị ta, chẳng qua mấy ngày nay đang chăm chỉ học tập mấy cẩm nang trên web “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ đến”, học trò giỏi phải học tốt mới dám đi thi, anh cũng vì tôn trọng chị ta nên mới thế đúng không? Kết quả vịt nấu chín xong lại bay tới miệng Hà Tiếu Nhai, bực mình lắm nha.

Không cần khổ sở thay anh đâu. Anh bực mình hai ngày rốt cục học được bài học thứ hai. Tái Ông* đã nói: “Mất ngựa chưa chắc đã là xui xẻo”, từ lúc biết bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai là một mỹ nhân, anh cảm thấy lời này thật sự là rất đúng.

(*)Chuyện xưa: Tái ông mất ngựa

Tái Ông mất con ngựa quý. Hàng xóm kéo đến chia buồn, Tái Ông nói: “Mất ngựa chưa chắc đã là điều rủi”. Ít ngày sau, con ngựa của Tái Ông trở về, dắt theo một con ngựa cái. Hàng xóm lại tới chia vui, Tái Ông bảo “Được ngựa chưa chắc đã là may”. Từ khi có con ngựa mới, cậu con trai của Tái Ông thích lắm, ngày nào cũng cỡi ngựa vào rừng săn bắn. Chẳng may bữa nọ cậu ta té ngựa gãy chân. Hàng xóm kéo tới chia buồn, Tái Ông lại nói: “Con trai tôi gãy chân, chưa chắc đã là họa”. Ít lâu sau trong nước có chiến tranh, thanh niên đều phải ra trận, nhiều người phải bỏ thân nơi chiến trường. Trong lúc đó, cậu con trai của Tái Ông vì gãy chân nên được ở nhà phụng dưỡng cha già.

Hà Tiếu Nhai đã vứt dưa hấu để nhặt hạt vừng, anh đây mất hạt vừng nhưng lại được dưa hấu.

Anh quyết định theo đuổi bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai, em thấy được không? Hiện giờ cô ấy đang u buồn nên hẳn là lúc dễ dàng chấp nhận bạn trai mới nhất, chỉ cần anh áp dụng tốt mấy thứ học được trên “Chiến lược ngoắc ngoắc ngón tay”, chắc là sẽ có kết quả đi.

Việc này anh lo lắng một ngày, hỏi ý kiến Trương Đắc Danh.

Biểu tình của Trương Đắc Danh có chút cổ quái, không bảo đáp ứng cũng không bảo không đáp ứng. Anh nghĩ, về mặt tình cảm cậu ta chắc là đồng ý với anh, dù sao cũng là Hà Tiếu Nhai bất nhân trước, không thể trách anh bất nghĩa, nhưng mà về mặt đạo đức, nhân cơ hội cướp đoạt bạn gái cũ của người khác thì cũng hơi khó nói. Cho nên Trương Đắc Danh cũng không biểu lộ thái độ gì.

Mà không nói gì tức là đồng ý đúng không?

Em trai, chúc phúc cho anh hai đi.

Có chị dâu xinh đẹp, sau này em cũng được nở mày nở mặt nha.

Anh hai.

Ngày 15 tháng 10 năm 2001

Em trai, ba ngày rồi chưa viết thư cho em. Anh biết thể nào em cũng sẽ gào thét om sòm mà, nhưng cũng đừng có mắng mỏ thô tục thế chứ. Thô tục là biểu hiện của thiếu văn hóa, em từ trước tới giờ đến chỗ nào cũng đều là anh tài của anh tài, về mặt tự thân tu dưỡng phải chú ý một chút. Con người thì phải phát triển toàn diện, hiểu không?

Mặt khác, mẹ anh là mẹ em, tổ tông của anh cũng là tổ tông của em, hiểu rõ thì đừng có mắng nữa.

Dù rằng thư em gửi anh có đủ loại bất kính, anh thấy vẫn là tha thứ cho em đi. Em còn nhỏ, anh cũng không thể vì khuyết điểm của em mà một gậy đập chết hết toàn bộ ưu điểm được.

Thư của em anh coi như chưa đọc, cũng không trả lời vấn đề trong đó.

Được được, nói về chuyện của anh mấy ngày nay.

Anh suy ngẫm vài ngày nay, rốt cuộc nên tiếp cận bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai như thế nào, vì chuyện này nên anh lên mạng vào web “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ đến”, cư nhiên phát hiện ra một trang web cực tốt được giới thiệu trên đó, gọi là “Nam nữ thông cật” (nam nữ đều ăn hết). Trang web này em đừng có vào, trên đó có mấy cái hình ngay cả anh xem còn thấy ngượng.

Anh học được trên web đó không ít kỹ xảo viết thư tình, sau đó thực hành viết một bức. Tự mình đưa thì thấy không hợp quy củ cho lắm, nên anh tìm Trương Đắc Danh, nhờ cậu ấy giúp đưa cho bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai.

Hừ, nhắc tới Trương Đắc Danh, đúng là một tên hỗn đản giống như hồi trước em nói. Anh bảo cậu ta gửi thư tình giúp, cậu ta cư nhiên trở về nói với anh: “Bởi vì không tìm thấy cô bé kia nên tớ đưa luôn cho Hà Tiếu Nhai rồi.”

Em xem, đúng là hỗn phải không?

Quả nhiên, xế chiều hôm đó Hà Tiếu Nhai gây chuyện, chặn đường anh, bày ra bộ mặt cao cao tại thượng phi thường đáng ghét nói: “Muốn tiếp cận bạn gái của tớ thì cũng được thôi, nhưng mà cô ta nợ tớ rất nhiều thứ, cậu định cưa thì phải trả hết nợ cho cô ta đi rồi muốn làm gì thì làm.”

Cậu ta nói trước đây cho bạn gái rất nhiều nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt với các kiểu kích thích nóng bỏng, nhất định đòi anh trả lại, bằng không đừng mơ tưởng tới việc theo đuổi người của cậu ta.

Anh lúc đó tức muốn chết, lập tức phản bác: “Con trai với nhau làm sao mà hôn ngọt ngào được, cậu đúng là đồ biến thái.”

Lời vừa ra khỏi miệng liền xui xẻo, cậu ta một tay túm lấy cổ áo anh.

Em trai, giá như lúc đó em ở cạnh anh thì tốt rồi. Sao em lại thi đỗ trường quân đội chứ. Cho dù được tiến cử vào đó thì cũng nên cự tuyệt. Thật là, em đúng là dốt nát, lần trước chạy trốn kiểu gì mà chạy đến sân bay đã bị người ta tóm về? Nếu không anh hai cũng sẽ không bị người ta túm cổ áo.

Lúc bị Hà Tiếu Nhai túm cổ áo, anh nghĩ anh sắp chết rồi, nhìn coi, cậu ta cao lớn vậy, thể nào cũng đánh anh tới nhập viện luôn. Cậu ta còn có hậu thuẫn vững chắc nữa, chỉ sợ anh không giải oan nổi.

Em đoán kết quả thế nào? Hắc, nói ra thật giống tiểu thuyết mạo hiểm, là em chắc cũng bị dọa không nhẹ chứ.

Quên đi, không hù em nữa.

Kết quả, cậu ta không có đánh anh, ngay cả một sợi tóc cũng không động, chỉ là đem miệng áp lại… Hoàn cảnh lúc đó đúng là ngạc nhiên tới không biết hình dung như thế nào, cậu ta cư nhiên không hề động thủ. Hơn nữa, cậu ta cũng không phải cường hôn, chỉ là nhẹ nhàng mà cọ môi qua mặt của anh.

Thật tốt quá, bao nhiêu lần gặp phải hiểm cảnh này, đây là lần đầu tiên anh không có em bên cạnh mà vẫn bảo trì được bình tĩnh đó.

Em trai, em nói có phải anh tiến bộ rất nhiều hay không? Anh nghĩ chắc là dạo này anh học diễn thuyết, khí phách tăng lên, người khác nhìn thấy liền biết anh không phải là người dễ bắt nạt, cho nên không dám quá phận.

Quên nói cho em biết, Hà Tiếu Nhai đúng là có học nha, cậu ta  trầm giọng (anh đã từng kể với em, giọng cậu ta rất hay mà) nói: “Tớ muốn chạm vào cậu.”

Cái dáng vẻ kia thật sự là vô cùng lỗi lạc nha, lần sau nhất định phải bắt chước mới được.

Tại sao nói cậu ta có giáo dục? Bởi vì anh lắc đầu nói “Không được”, cậu ta liền thật sự phi thường tôn trọng buông anh ra.

Ừm, quả nhiên có phong thái nhẹ nhàng, lễ độ giống quân tử, chẳng trách người ta có hậu thuẫn vững chắc thế.

Hôm nay nói nhiều rồi.

Ngoài ra, em nhớ phải gửi tiền cho anh đấy.

Bởi vì anh không muốn vay tiền Trương Đắc Danh, đều tại cậu ta cư nhiên trêu ghẹo Hà Tiếu Nhai. May mắn là Hà Tiếu Nhai không khó đối phó, anh hai cuối cùng cơ trí dũng cảm nên mới giành được thắng lợi, chứ ngộ nhỡ Hà Tiếu Nhai giống tính em thì chẳng phải anh thê thảm rồi sao?

Cho nên, anh quyết định chiến tranh lạnh với Trương Đắc Danh một trận, cho cậu ta biết khi một người con trai nghiêm túc theo đuổi con gái thì không thể đùa giỡn.

Thư lần này đủ dài đấy chứ.

Gặp lại sau, ngoan ngoãn ở trường học đi, không cần tới đây thăm anh đâu. Vừa rồi là anh chỉ xả giận chút thôi, không phải có ý gọi em đến.

Việc lần này cũng chứng minh được là anh có năng lực tự bảo vệ chính mình rồi.

Thấy anh đáng tự hào không?

Anh hai.

Ngày 16 tháng 10 năm 2001

Em trai, vốn hôm nay không định viết thư, nhưng tại vì trong lòng vô cùng rối loạn, trong ký túc xá lại đang chiến tranh lạnh với Trương Đắc Danh, không muốn ở đó đành phải chạy ra quán net.

Quên đi, anh cũng không cần nói với em.

Nhắc em lần cuối, ngân hàng vẫn chưa có tiền gửi tới.

Anh hai.

Ngày 17 tháng 10 năm 2001

Em trai, sao em không trả lời thư của anh?

Làm cái quái gì thế, tâm trạng đã đủ chán nản rồi em còn muốn đùa giỡn với anh nữa hả. Anh lần nào cũng nhường nhịn em, ít ra lúc anh cần an ủi cũng nên biết điều chút chứ.

Ngày hôm qua Hà Tiếu Nhai lại chặn anh giữa đường, có điều tâm tình anh không tốt cũng không phải bởi vì cậu ta chặn đường, mà là bởi vì cậu ta  cứ sáp lại gần, hại anh tim đập như điên, thế mà cuối cùng cậu ta cư nhiên không nói câu nào quay đầu đi mất.

Em trai, anh nói con trai mị lực cao đúng là tội lỗi mà, em mà thấy Hà Tiếu Nhai, bị cậu ta ép vào trong góc, thể nào cũng biết tội lỗi của cậu ta nhiều như thế nào.

Ai, tâm tình vẫn là không tốt.

Tiền gửi…Vẫn chưa có tới. Huấn luyện viên của em cũng quá vô tình đi, đã cấm túc em lại còn muốn anh chết đói nữa. Em cho anh cái địa chỉ trường em đi, để anh đi khiếu nại.

Anh hai.

Ngày 18 tháng 10 năm 2001

Rốt cuộc em bị làm sao vậy, liên tục ba ngày rồi chưa thèm trả lời một câu nào.

Em trai, có phải em đang có bạn gái không, hay là vẫn bị cấm túc, sao lại nháo đến nỗi giờ lên net cũng bị cấm? Coi như xong, chuyện sinh hoạt phí đành tự nghĩ biện pháp vậy. Hôm qua anh gọi điện cho ba, ba nói thanh niên thì phải tự lực cánh sinh, huống chi sinh hoạt phí cũng đã cho anh rồi. Quá đáng, cho anh một cái tài khoản phụ thuộc thì có ích gì, bên trong cũng không có tiền. Đến bây giờ anh vẫn còn chưa rõ, tại sao em lại được cầm sinh hoạt phí của anh vậy?

Tâm trạng anh giờ cực kỳ tệ.

Hôm nay đi học nhìn thấy Hà Tiếu Nhai, mặt cậu ta bầm một cục, không biết đánh nhau với ai. Anh tò mò nha, cậu ta có hậu thuẫn lớn thế, ai dám đánh nhau với cậu ta? Nhưng mà lúc anh lại gần nhìn, cậu ta trừng mắt với anh. Ánh mắt phi thường đáng sợ, anh giờ nhớ lại vẫn còn run.

Còn Trương Đắc Danh nữa, anh vừa về ký túc xá, cậu ta liền đưa anh hai trăm đồng. Anh nói không cần, cậu ta cũng hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, sợ tới mức anh phải nhận ngay lập tức.

Sinh hoạt phí tạm thời giải quyết, nhưng nhận tiền kiểu này thật sự rất khó chịu. Dù sao cũng nên cười cười rồi nói: “Chúng ta chẳng phải bạn bè sao? Cậu đói bụng tớ cũng không chịu nổi.”, như vậy anh nhận tiền cũng thoải mái chút.

Viết đi viết lại vẫn là vô nghĩa.

Em trai, dạo này anh đặc biệt buồn bực. Cái web “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ đến” kia tự dưng không vào được. Ưm, có phải em giở trò quỷ gì không?

Viết tới đây thôi.

Cuối cùng, dù là em đang quen bạn gái hay vẫn bị cấm túc, ít ra cũng trả lời thư anh một lần đi.

Anh hai.

( Chen vào một tí: Hắc hắc, vì sao ta có thể đem toàn bộ thư của Trương Diệu viết gửi em trai cho mọi người xem? Là bởi vì thiên sứ ta từng dùng lời nói động lòng người để lừa Trương Diệu nhận lời, lúc cậu nhóc gửi thư thì nhân tiện bí mật gửi cho ta một bản. Ngồi xem những bức thư này đúng là chuyện sướng tai vui mắt mà, xuất phát từ nguyên tắc có vui cùng hưởng, ta cũng đem những bức thư này cho mọi người coi.

Vấn đề là, khi ta đang cao hứng phấn chấn chờ đợi sự tình phát triển thêm một bước, Trương Diệu lại gửi cho ta một bức thư, nội dung như sau:

Ngày 19 tháng 10 năm 2001

Xin chào Thiên sứ.

Từ giờ ta sẽ không cho ngươi xem thư ta gửi em trai nữa.

Thực xin lỗi, cứ như vậy đi, tái kiến.

Trương Diệu.

Chẳng lẽ tiểu ngốc tử này bắt đầu thông minh đột xuất, phát giác được tâm tính tà ác của ta? Không cần phải nói, lúc này ta thẹn quá hóa giận, viết một bức thư 12k chữ đi khiển trách cậu nhóc bội bạc, không tuân thủ lời hứa.

Hắn hồi âm rất nhanh, nội dung như sau:

Ngày 20 tháng 10 năm 2001

Thiên sứ, ngươi dữ quá đi.

Không phải ta không tuân thủ lời hứa, mà là hiện tại ta không cần viết thư cho em trai nữa.

Trương Diệu.

Không cần viết thư cho em trai nữa, này là ý gì? Hắc, ta đảo tròng mắt hai vòng liền lĩnh ngộ, không khỏi xoa tay nhếch miệng cười to.

Hay lắm hay lắm, nói như vậy…

Ta lập tức hồi âm, trong thư liệt kê không dưới tám mươi loại lý do, mãnh liệt yêu cầu hắn đem chuyện kế tiếp kể hoàn chỉnh, rành mạch, không được sót chi tiết nào.

Nhờ ta uy hiếp tới mức có thể khiến cho thượng đế cũng phải khóc ra nước mắt, hắn rốt cục cũng chịu đáp ứng. Vì để đã nghiền… ta lấy thân phận bác sĩ tâm lý cá nhân, yêu cầu hắn miêu tả cảm giác và suy nghĩ của chính mình một cách “cẩn thận” ― ― ― Trương Diệu viết văn không tồi nha.

Cho nên, từ giờ trở đi, ca ca cấp đệ đệ tín, sửa thành ca ca cấp thiên sứ tín.

Muốn biết kết cục của Trương Diệu, thỉnh chú ý ― ― ― ca ca cấp thiên sứ tín.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui