Vương Phi Vân vốn đã về từ sớm đang đợi Vũ Nguyệt Hằng về dùng bữa, từ xa thấy nàng về trên tay cầm một tấm vải chất liệu tốt nhưng màu thì lại xám xịt u buồn nhìn qua thật không hợp với độ tuổi của nàng.
Vương Phi Vân chỉ chỉ nàng lại chỉ chỉ tấm vải hỏi: " Sao người chọn màu này?".
"Không chọn cũng không có lựa chọn khác...".
Nàng trả lời rồi nhận ra mình không nên khiến nhi tử lo lắng liền đổi đề tài:\_" Nào, mau ăn cơm trễ rồi đói chết mất!".
Vương Phi Vân làm ra vẻ không có việc gì ngồi ăn cơm đôi mắt lại lóe lên hàn quang.
Sau nhẹ giọng nói: " Màu tẻ nhạt cũng không là gì quan trọng là người may ra sao người mặc ra sao, nếu biết cách dùng sẽ may ra bộ y phục đẹp!".
Vũ Nguyệt Hằng chỉ cười cười nói đùa
"Vậy Vân nhi liền may cho nương một bộ, thế nào?"
Nàng vốn chỉ nói đùa nào ngờ thiếu niên suy tư một chút rồi vui vẻ đáp ứng.
Vũ Nguyệt Hằng ngoài mặt cười đến rạng rỡ nhưng bên trong lại đành im lặng thở dài, xem ra mùa đông này nàng không có y phục mới mặc rồi đúng là chơi ngu.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tối hôm đó Vương Phi Vân gọi Hạ Hào vào phòng nói chuyện.
Y nói cho cậu biết ý định muốn rời khỏi Hầu Phủ của mình và có khả năng sẽ sống nghèo khổ \( xạo thôi\) và hỏi Hạ Hào có muốn ra khỏi phủ cùng mình hay không và câu trả lời là có.
Hạ Hào lúc trước là con trong một gia đình nghèo, ngoài cậu ra còn có một đứa em trai, cậu là con cả cái gì cũng phải nhường em, ngay cả cơ hội đi học cũng phải nhường hẳn, lại vì nhà nghèo không có tiền nuôi em trai đi học cha mẹ cậu liền bán cậu cho bọn buôn nô lệ.
Sau được nhị phu nhân nhìn trúng chuộc về làm thư đồng lại còn được đi học cho nên dù mẫu tử hai người đi đâu cậu cũng nguyện theo.
Vương Phi Vân cười gật đầu, khá là hài lòng với kết quả này.
"Trước tiên chưa vội rời khỏi, đợi Chu Tư Duật trở về liền sắp xếp bước tiếp theo!"
"Vâng!"
"Được rồi về nghỉ sớm đi, sáng mai thức sớm ta có việc!"
"Vâng!".
Hạ Hào bước ra ngoài lại tri kỉ đóng cửa lại giúp Vương Phi Vân
Vương Phi Vân lúc này mới kéo kim chỉ, kéo, vải vóc các loại để may vá ra ngồi quay qua quay lại một hồi quá nửa đêm mới ngủ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hôm sau Hạ Hào theo lời dặn trời còn sương mù đã đến phong Vương Phi Vân, y cũng đã dậy sau khi thay y phục liên cùng Hạ Hào ra phía sau rừng trúc.
Hạ Hào lúc đầu còn nghi ngờ không biết làm sao.
Sau lại bị bắt chạy vòng vòng rừng trúc 20 vòng không khỏi tố khổ công tử rãnh rỗi liền đi hại người!
Lúc hai người phong trần mệt mỏi về tới phòng thì trời cũng vừa sáng.
Hôm nay Vũ Nguyệt Hằng ra ngoài từ sớm không biết đi đâu, Hạ Hào có việc mẫu thân dặn dò liền đi làm, Vương Phi Vân rãnh rỗi liền trở về phòng lôi y phục đang may dang dỡ ra tiếp tục.
Nhớ lại kiếp trước bản thân không có tiền.
Nhuận bút cũng chưa nhận liền đến làm công nhân may cho một xưởng mai làm việc cho đoàn phim hiện đang may cho đoàn phim cổ trang hết bốn năm liền học lỏm được chút ít.
Nay tuy đổi từ may máy thành may tay nhưng vẫn không khiến y cảm thấy lo lắng cho lắm.
Dù gì có may hư mẫu thân cũng không trách mình.
Tới gần chiều Vương Phi Vân mới bị Vũ Nguyệt Hằng gọi ra khỏi phòng.
Lững thững tới chổ ăn Vương Phi Vân liền bị cảnh tượng nơi đây làm kinh ngạc.
Vương Hạo Thiên đang bưng đồ ăn ra bàn, Hạ Hào thì đang trang trí thức ăn dưới bếp cùng Vũ Nguyệt Hằng, tên nam chính Vương Túc kia cũng có mặt và đang giúp đỡ dọn chén đũa.
"Mẫu thân? Hôm nay....".
Chưa nói xong liền bị Vương Hạo Thiên nhào tới ôm lấy.
"Phi Vân sanh thần vui vẻ!".
\(Không biết cổ đại chúc mừng sinh nhật làm sao nên chúc đại vậy!!o\(╯□╰\)o \)
"Đa tạ đại ca!".
Vương Phi Vân cười nhẹ ôm lại hắn
"Vân nhi sanh thần vui vẻ!"
"Thiếu gia sanh thần vui vẻ!"
"Đa tạ mẫu thân, đa tạ Hạ Hào!".
Vương Phi Vân đa tạ từng người.
Vương Túc bước đến cạnh y cũng nhẹ giọng
"Sanh thần vui vẻ!"
"Đa tạ." Vương Phi Vân không lạnh không nhạt trả lời.
Vương Túc cười cười ẩn đi cảm xúc buồn dưới đáy mắt.
Trên bàn ăn mặt dù không thích Vương Túc nhưng hôm nay dù gì cũng là sanh thần mình, Vương Phi Vân phá lệ gắp đồ ăn cho tất cả mọi người.
Chỉ là một hành động bình thường với mọi người thôi nhưng lại khiến thanh niên nào đó vui muốn bay lên trên trời.
Sau bữa cơm, Vương Hạo Thiên lấy ra một cái hộp đưa cho Vương Phi Vân, Vương Phi Vân cũng không từ chối quanh co liền nhận lấy dù gì cũng là sanh thần không lấy là có lỗi với bản thân.
Vương Túc cũng đưa qua một phần lễ.
Được rồi coi như ngươi chọn đúng thời điểm!
Nét cười trong mắt Vương Túc càng đậm thiếu chút nữa là cười haha ra tiếng.
Vương Phi Vân tiễn mọi người về cũng về phòng mình gấp gáp mở quà ra.
Vương Hạo Thiên tặng cho y một cái túi cầu phúc, Vương Túc lại tặng cho y một cái ngọc bội màu xanh rất đẹp, nhìn qua cũng rất quý, không biết bán được bao nhiêu tiền.
Cất quà đi Vương Phi Vân lại miệt mài với kim chỉ một đêm, cực kì ra dáng nữ công vai chánh.
Còn về phần nam chính của chúng ta......
Thanh niên Vương Túc vì ngày hôm nay vui đến mất ngủ, nằm ôm gối lăn qua lăn lại cười ngốc nghếch nào còn phong độ nam chính bá đạo nữa.
Một đêm như vậy bình lặng trôi qua.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\(\=^.^\=\) Chúc m.n buổi tối vv nha!!
M.n nhớ giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch covid19
Yêu m.n ╮\(╯3╰\)╭╮\(╯3╰\)╭