Vương Phi Vân theo chân lão giả vào sâu bên trong, bên trong đang đứng xếp hàng khoảng 10 người, nam có nữ có trạc tuổi y.
Lão giả đưa y vào trong cũng không để y phải xếp hàng mà đưa y thẳng lên phía trước nói với người phụ trách xăm hình, gã nhìn y hồi lâu rồi hỏi lão giả:" Sao lúc trước ta nhớ tham gia thi đấu đâu thấy cậu ta?"
"Đây là người Các chủ đưa vào!".
"Người của các chủ?".
Gã nam nhân nhìn Vương Phi Vân cả người mảnh mai nhỏ bé, gương mặt thì xinh đẹp tựa tinh linh trong mắt không che lấp trào phúng và khinh thường.
Chuyện đưa người vào các không qua chính quy vào lúc trước cũng xảy ra, người nọ là một tiểu quan ở Thanh Lâu chẳng biết sao lại khiến các chủ lúc đó chết mê chết mệt, mặc kệ chính quy gì đó đưa tên đó vào Huyết Ảnh Các, tên đó ỷ có Các chủ chống lưng vô cùng kiêu căng ngạo mạn, ai không hợp ý liền hô đánh hô giết mà chính bản thân thì trói gà không chặt.
Có 1 lần Các chủ đưa tên đó đi dự hội, không biết sao tên đó đắc tội Tả hộ pháp của Ma Các thế là dẫn đến liên lụy cả Huyết Ảnh Các vào một hồi gió tanh mưa máu.
Các chủ đời sau lấy đó làm gương không bao giờ đưa người không chính quy vào.
Mà thiếu niên này chắc hẳn là dùng gương mặt đó để quyến rũ các chủ đi? Các chủ anh minh một đời không ngờ lại bị thứ ti tiện này bắt gọn?
Nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt gã, lão giả cũng không nói gì, Vương Phi Vân thì càng không để ý gã, gã muốn xem thường thì cứ để gã xem thường, đối với y thực lực sẽ chứng minh tất cả.
Mười người đứng phía sau chờ xăm hình đã bất mãn với Vương Phi Vân, vừa nghe nói là người của các chủ lại càng bất mãn, họ đã ở đây luyện tập 3 năm rồi nên chuyện trong Các cũng biết ít nhiều.
Nhưng họ phải trải qua tuyển chọn khắc nghiệt mới được gia nhập, người đến luyện tập nhưng không vượt qua chỉ tiêu chỉ có chết, họ đánh đổi cả mạng sống để được một cái Ấn Quy, người này thì sao? Chỉ cần một gương mặt liền có thể dễ dàng có được thứ mà bọn họ phải dùng mạng sống để đánh đổi?
Cả mười người, trong mắt chứa đầy hận ý nhìn Vương Phi Vân đi vào trong đế tạo Ấn Quy.
Ấn Quy hình hoa bỉ ngạn màu đỏ chói nhanh chóng được khắc lên khóe mắt phải của Vương Phi Vân khiến gương mặt y bớt đi nét ngây ngô thêm một phần yêu dã.
Gã nam nhân nhìn y không chớp mắt, dù khinh thường cỡ nào đi nữa thì gã cũng thể phủ nhận người trước mắt này rất đẹp, đẹp hơn cả mỹ nữ đứng đầu trong các nữa.
Gã đưa tay muốn chạy vào làn da trắng nõn mượt mà như ngọc kia nhưng còn chưa đụng tới đã bị hất văng ra.
Vương Phi Vân đôi mắt híp lại nguy hiểm nhìn gã ra vẻ cảnh cáo, giọng nói trong trẻo cũng lạnh xuống vài phần:"Muốn làm gì?"
Gã bị khí thế của Vương Phi Vân dọa sợ, lùi xuống 1 bước rồi rất nhanh tỉnh táo lại.
Sợ quá hóa giận,gã không ngờ mình bị một luyến sủng tay trói gà không chặt dọa sợ, đây là ỷ có Các chủ sau lưng nên lên mặt?
"Ngươi cũng đừng có vội đắc ý, cũng không biết dùng bùa mê thuốc lú gì để quyến rũ Các Chủ, hừ, đợi đến lúc các chỉ ruồng bỏ ngươi, ta xem xem ngươi còn vênh mặt tới khi nào!"
Vương Phi Vân lười để ý, bản thân tự mình đi ra ngoài.
Bên ngoài lão giả đã rời đi, mười người kia vẫn đứng xếp hàng, còn có Chu Tư Duật.
Vương Phi Vân nhướng mày đi về phía hắn.
Mặt kệ ánh mắt giết người của những kẻ kia.
"Sao lại tới đây?".
Vương Phi Vân hỏi
Chu Tư Duật nhìn chằm chằm gương mặt y hồi lâu mới trả lời:" Không có việc gì làm qua nhìn người xem!".
Chu Tư Duật nói dối không biết ngượng \( đống công văn trên bạn liếc mắt nhìn hắn 'vậy bọn ta là giấy vệ sinh à?'\)
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, mười người còn đang xếp hàng kia cũng không nhịn nổi nữa.
"Ta phiiiii, đáng chết, các chủ điên rồi hay sao?".
Một thiếu niên la lối
"Tiểu thập, ngươi la thì có ít gì, Các chủ cũng đâu có bỏ y╮\(╯\_╰\)╭".
Ảnh Bát ngán ngẩm đáp
"Ta không phải tiểu thập làm ơn gọi đàng hoàng!!!" Ảnh Thập tạc mao.
Ở xa xa, Chu Tư Duật đưa Vương Phi Vân đi dạo một vòng Huyết Ảnh Các, trong lúc đi nhận được rất nhiều ánh mắt nóng \(khinh\) bỏng \(thường\).
"Người muốn khi nào thì tiếp nhận Huyết Ảnh Các này?".
Chu Tư Duật hỏi
"Vậy ngươi nghĩ khi nào thì tốt?".
Vương Phi Vân hỏi lại.
"Vậy ngay ngày mai đi, ta đi chuẩn bị!".
Bỏ lại một câu hắn liền chạy biến, hắn là vội muốn chết rồi a, cuối cùng cũng không cần làm các chủ nữa, thật hạnh phắc.
Chút tâm tư nhỏ kia của hắn làm sao Vương Phi Vân không nhận ra, y cũng chỉ lắc đầu cười cười.
\*\*\*
Trong một căn phòng hoa lệ còn hơn cả hoàng cung, một nữ nhân xinh đẹp cả người ngả trên huyễn tháp, một tay cầm quạt ngọc chậm rãi phe phẩy, một tay thưởng thức một viên ngọc màu xanh lam tỏa ra ánh sáng bạc nhìn vô cùng quý hiếm.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân thân vận hắc y đi vào, quỳ một chân xuống hành lễ.
Nữ nhân xinh đẹp rũ mắt nhìn người kia:"Tìm được chưa?"
"Bẩm vẫn chưa, nhưng hiện đã có manh mối, là ở phủ Hầu gia, có liên quan tới Vương Thuần."
Đôi mày liễu của nữ nhân nhướng lên dường như rất có hứng thú:"Vương Thuần? Hình như ở thời điểm mấu chốt đó hắn có một vị nhị phu nhân?"
"Đúng!"
Nữ nhân nhanh chóng ngồi dậy, mỉm cười vặn vẹo:" Nhanh chóng bắt đầu từ chỗ Nhị phu nhân kia, 'Hồng Châu Kim Tâm' chắc chắn có liên qua tới ả"
"Vâng!"
Đôi mắt nữ nhân híp lại
"Kim Thuyên Song, mười hai năm lẫn trốn của ngươi và đứa con hoang kia sắp kết thúc rồi"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hô hô kịch bản chính sắp tới rồi, còn phải chuẩn bị thêm chút màu hồng cho đôi chẻ nữa ┐\(´∇`\)┌
\*cười gian\*