Vào mùa đông năm Thần Võ thứ mười sáu, thảo nguyên xảy ra một cuộc bạo loạn.
Nhị hoàng tử Hách Liên Giác khởi binh tạo phản.
Nhị hoàng tử chỉ có ba vạn binh lính, hoàn toàn không phải là đối thủ của Đại hoàng tử có mười vạn binh tinh nhuệ.
Hách Liên Giác đưa ta chạy trốn một quãng đường dài rồi đi tới nơi chôn cất hắn kiếp trước —— Đài Ngự Long
Những cơn gió lạnh của mùa đông mang theo sương giá và tuyết, gầm rú khắp thảo nguyên rộng lớn.
Hai quân đối lập, tựa như thắng bại đã ra.
Hách Liên Nghiêu ngồi trên Đại Uyển Mã, kiêu ngạo như một vị thần, nhìn chằm chằm vào lũ sâu bọ chúng ta một cách chế nhạo.
Năm đó triều Nam sụp đổ.
Hách Liên Nghiêu cũng kiêu ngạo như thể không ai địch nổi xông vào hoàng thành với lưỡi kiếm đẫm máu, tàn sát cả tòa thành trì, người già lẫn trẻ nhỏ cũng không bỏ qua.
Những đứa trẻ sơ sinh bị đánh c.hết trước mặt mẹ mình, sau đó những người phụ nữ ấy bị đưa về quân doanh để bọn hắn chà đạp.
"Một đứa con nuôi mà thôi!" Hắn khinh thường cười mỉa, "Năm đó, vu sư đúng là có mắt không tròng, nói cái gì mà ngươi có thể thống nhất toàn bộ thảo nguyên! Ông ta lừa phụ thân ta nuôi con sói hoang như ngươi bao nhiêu năm nay!”
"Hách Liên Giác, ngươi đã thấy rõ chưa, ai mới là vua của thảo nguyên?"
Hách Liên Giác siết chặt cây đao trong tay, hỏi ta: "Có sợ không?"
"Nếu chúng ta cùng ch.ết ở đây thì sẽ là một đôi uyên ương đó......" Ch.ết đến nơi rồi mà hắn vẫn còn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy.
Ta mỉm cười: "Người ch.ết là ai thì còn chưa biết!"
Ta đưa tay lên miệng huýt sáo.
Đột nhiên, con ngựa Đại Uyển mà Hách Liên Nghiêu đang ngồi phát điên, không chịu nghe theo sự điều khiển mà hất văng hắn xuống đất
Hách Liêu Nghiêu nhanh chóng tránh đòn nhưng vẫn bị ngựa giẫm gãy tay.
Trong mắt hắn ngập tràn sát khí: “Là ngươi! Ngươi đã làm gì với ngựa của ta?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đại điện hạ, không nên xem thường giun dế đâu nha! Người triều Nam bất tử nên hận thù của họ sẽ không tiêu tan đâu!"
Tiếng huýt sáo của ta vừa dứt, tiếng vó ngựa vang lên giữa thảo nguyên mênh mông
Người Nhu Nhiên dốc hết sức mình, điều động tất cả binh mã giúp ta báo thù, cũng là để trả mối thù cướp vợ của Hách Liên Nghiêu.
Ba tháng sau, dưới sự đàn áp của người Nhu Nhiên, Đại hoàng tử bại trận, hắn còn bị người đệ đệ mình xem thường suốt bao năm nay c.h.é.m đầu.
Một năm sau, Hách Liên Giác dựa vào tài năng của bản thân, thống nhất toàn bộ thảo nguyên.
Lời tiên đoán của vu sư đã được ứng nghiệm.
Ngày thống nhất thảo nguyên, hắn ngồi trên lưng ngựa, giống như một mũi tên lao đến trước mặt ta.
"Khê Khê, ta làm được rồi! Ngày mai chính là lễ đăng quang của ta, ta chính là vua của thảo nguyên! Còn nàng sẽ là vương hậu của ta.”
Ta bình tĩnh hỏi hắn: "Điện hạ còn nhớ rõ giao dịch của chúng ta không? Ta giúp ngài thống nhất thảo nguyên, ngài trả tự do cho ta."
Hắn cau mày: "Chẳng lẽ trở thành vương hậu không bằng sự tự do sao?"
"Ta yêu và quý trọng ngươi, ta có thể chia sẻ hết mọi thứ trên đời với ngươi!" Hách Liên Giác giữ ta lại.
Ta quỳ xuống.
Đây là lần đầu tiên ta quỳ xuống cầu xin hắn: "A Giác, ta chỉ cầu xin ngài thả những người triều Nam đi."
"Nhưng triều Nam đã diệt vọng rồi, họ có thể đi đâu?” Hắn khó hiểu cau mày: “Có nước thì mới có nhà.”
"Không, có nhà thì sẽ có nước......" Ta kiên định nhìn về phía hắn, "Người triều Nam nhất định sẽ tái thiết lại đất nước qua từng thế hệ, một đất nước hoàn toàn mới."
"Mong ngài trả cho họ sự tự do."
Cuối cùng, Hách Liên Giác đáp ứng ta, ta dẫn theo mấy ngàn người còn lại của triều Nam, hầu hết là những người phụ nữ chồng chất vết thương trong quân doanh.
Mọi người loạng choạng rời khỏi thảo nguyên, ta không ép họ ở lại.
Khi gặp đúng người và đúng thời điểm, họ sẽ tự khắc rời đi.
Hách Liên Giác cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Sau khi hộ tống chúng ta trở về Trung Nguyên, ta phất tay với hắn: "Trở về đi.
Ngài thuộc về thảo nguyên."
Hách Liên Giác không nói gì, chỉ đứng trên đồi nhìn về phía xa.
Mãi đến khi ta và dòng người triều Nam biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn mới vội vàng chạy theo.
Hách Liên Giác đè nén cảm xúc lẫn lộn trong lòng nói: “Ngươi… Nàng sẽ nhớ ta chứ?”
Ta sửng sốt một lúc rồi gật đầu mỉm cười: "Ta sẽ nhớ kỹ, những người triều Nam cũng sẽ nhớ."
"Là ngài trả tự do cho chúng ta."
Từ đó về sau, ta không còn gặp lại Hách Liên Giác nữa.
Người triều Nam trở lại Trung Nguyên mai danh ẩn tích, bắt đầu một cuộc sống mới.
Mãi đến ngày ta thành hôn, ta phát hiện một lễ vật trước cửa, đó là một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa biểu diễn màn cưỡi ngựa đặc sắc, từ sợi tóc đến từng biểu cảm đều sinh động như thật
Ta biết, người trên thảo nguyên kia chưa từng quên ta.
Ta cũng chưa từng quên hắn, chỉ là…bọn ta sẽ không bao giờ gặp lại.
( Xong).