Ca Ca Tôi Đáng Yêu Nhất Thế Giới

Lúc Bạch Hạo nghe ngữ khí anh hắn nói chuyện trong điện thoại đã cảm thấy không thích hợp lắm, giờ nhìn thấy Bạch Thiên, lại còn uống rượu say mèm, sắc mặt hồng say say, đối diện hắn cười khúc khích.

Giáo sư đãi tiệc rượu, thầy cô trong trường cùng lãnh đạo đều đi theo, ở trong nhà hàng ngồi mấy bàn. Tửu lượng của Bạch Thiên không tính kém, bình thường uống mấy chén vẫn hoàn toàn có thể ứng phó. Thế nhưng ngày hôm đó khi lãnh đạo đến bàn bọn họ, cầm trong tay chính là rượu đế. Thời điểm đứng lên cùng làm một trận, một mình Bạch Thiên cầm ly bia cũng không được lắm, đành theo mọi người uống mấy chén.

Để tránh uống say, sau đó Bạch Thiên cùng các thầy chỉ uống bia. Thế nhưng loại rượu này, không lẫn vào đâu được, tửu lượng người tốt đến thế nào cũng dễ dàng chuốc say, hơn nữa càng say đến lợi hại.

“Anh!” Bạch Hạo đỡ lấy người anh “Làm sao mà uống say tới như vậy? Anh?” Bạch Thiên không nói chuyện, chỉ nhìn hắn, cười toe toét, đôi mắt cong thành hình dáng đẹp đẽ của trăng lưỡi liềm, thân thể suýt mềm thành một bãi.

Thật đáng yêu. Hắn không nhịn được sờ sờ đầu Bạch Thiên, đem người dìu đến đặt ngay ngắn trên ghế salông. Túi chườm, không đúng, nước mật ong, cái này thì giải rượu. Lại đi đến nhà bếp tìm mật ong xung quanh.

Anh hắn say thành như vậy, ngày mai rời giường nhất định sẽ rất đau đầu. Bạch Hạo vừa lo cho anh hắn, vừa nhanh chóng rót một chén mật ong. Lúc hắn đi ra từ phòng bếp, trông thấy Bạch Thiên ngồi trên ghế salông, cúi đầu đang đùa cúc áo trên áo sơ mi của mình.

Nhận thấy hắn bước lại gần, Bạch Thiên ngẩng mặt lên, bắt đầu cười khúc khích với hắn.

Trong lòng Bạch Hạo mềm thành một mảnh, hắn xoa xoa tóc Bạch Thiên: “Anh, uống cái này đi, ngọt lắm.”

Bây giờ Bạch Thiên chỉ có thể ngây ngô cười với hắn, không hề nhận lấy cái ly. Bạch Hạo ngồi xuống ngay bên cạnh anh, lấy ly đưa đến bên miệng anh, nghiêng nghiêng ly đút anh uống.

Bạch Thiên phối hợp nuốt, hầu kết nhúc nhích một chút, một mắt lại lướt qua tay của Bạch Hạo, nhìn hắn chằm chằm. Uống xong, anh chậm rãi mở miệng gọi hắn: “Tiểu Hạo…” Giọng nói lười biếng, không chút khí lực.

Xem ra anh hắn rất mệt rồi, Bạch Hạo bỏ ly rỗng xuống, chuẩn bị dỗ anh hắn ngủ, đột nhiên bị Bạch Thiên hưng phấn nhảy lên, đẩy ngã ở trên ghế salông.

Người anh mang theo mùi rượu, không có uy lực gì đè trên người Bạch Hạo. Nhiệt độ Bạch Thiên so với bình thường cao hơn, trên mặt ửng đỏ hai mảng không bình thường, trong miệng còn đang gọi: “Tiểu Hạo…”

“Làm sao vậy?” Bạch Hạo hỏi anh, hai tay ôm lấy người anh. Cảm giác như vậy thật sự là quá tốt, cảm giác cõi lòng bị Bạch Thiên đè ép.

Bạch Thiên nhận ra được đối phương hết sức phối hợp, bắt đầu được voi đòi tiên ở trên người hắn không an phận lộn xộn, miệng còn vui cười hớn hở gọi hắn: “Tiểu Hạo, Tiểu Hạo…”

Bạch Thiên tự mình náo loạn một hồi, thấy Bạch Hạo bất động, chơi đến càng vui vẻ. Bạch Hạo chưa kịp ngăn cản, Bạch Thiên đã tự động tìm thấy nơi đang cứng rắn kia.

Vẻ mặt Bạch Hạo nhất thời cứng đờ.

Bạch Thiên nằm sấp ở trên người hắn, ngẩng đầu, vẻ mờ mịt: “… Em trai, em cứng rồi.” Nói xong, trên mặt mang theo nụ cười si hán, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.

Bạch Hạo không biết anh hắn uống say còn có loại kỹ năng lưu manh trêu đùa này! Anh biết mình đang nói cái gì không hả!

Hắn ngẩn ra, nhưng tay Bạch Thiên thì lại nắm càng chặt hơn, ánh mắt kiên định nhìn Bạch Hạo, nói: “Không sao, em là em trai của anh mà.”

Bạch Hạo: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui