Đàm phán xong một hợp đồng lớn lại còn tán tỉnh được Du Lăng, tâm trạng của Đường Đường vui sướng vô cùng, nếu không phải đang trong giờ học, cô đã muốn hát thành tiếng rồi.
Nhưng cho đến khi tan học, cô vẫn chưa nói chuyện lại với Du Lăng, bởi vì cô nghĩ, thứ nhất, vừa rồi cô diễn là "vô tình" hở eo, diễn kịch thì phải diễn cho trọn bộ, cô phải giả vờ như bị nhìn thấy nên rất ngượng ngùng, không tiện nói chuyện.
Thứ hai, cô muốn cho người bị kích thích có thời gian để bình tĩnh lại, từ từ mà làm, đợi đến tối Du Lăng về nhà ngủ một giấc, thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần, cô sẽ lại làm một cú thật mạnh, đảm bảo sau này cậu muốn quên cũng không quên được!
Tan học rồi, học sinh trong lớp đi hết chẳng còn mấy ai, Du Lăng đeo cặp chuẩn bị đi, Đường Đường lập tức gọi cậu lại, sau đó Ép buộc một cách miễn cưỡng quay người, học theo giọng điệu mẹ cô nói chuyện với bố cô, nhỏ giọng nói: "Cậu giúp tôi xem một chút...!đã nhét vào chưa?"
Vòng eo thon thả của thiếu nữ bị váy bó chặt một lần nữa hiện ra trước mặt Du Lăng, cậu nín thở, trong đầu hiện lên hình ảnh không có quần áo che chắn, vừa bí ẩn vừa đẹp đẽ.
"Nhét, nhét rồi." Cậu vừa nói vừa đi, ba chữ ngắn ngủi nói xong, cậu cũng đã rời khỏi lớp học, nhanh như thể có người đang đuổi theo cậu vậy.
Đường Đường nhìn người bỏ chạy như chạy giặc, không nhịn được bật cười, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngượng ngùng vừa rồi, bốn bạn trực nhật còn lại trong lớp há hốc mồm nhìn cô, rõ ràng là bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh ngạc.
Cô thu lại nụ cười, đeo cặp lên, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Trên đường về nhà, Đường Đường vừa lái xe vừa hát.
Cô quen đợi đến khi hầu hết mọi người trong trường đã đi hết rồi mới đi, như vậy lái xe mới không bị ai cản đường.
Cô lái xe một mạch đến trước một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, Du Lăng vẫn đang thong thả đạp xe ở phía trước, gió thổi khiến quần áo cậu phồng lên, Đường Đường hạ cửa sổ xe xuống, suy nghĩ không tự chủ được theo gió chui vào vạt áo cậu.
Hồi nhỏ, cô thường chạy đến nhà Du Lăng chơi, có một lần, hai người đang chơi vui vẻ, Du Lăng đột nhiên nói với cô: "Sau này cậu đừng đến nhà tôi nữa, mẹ tôi không thích cậu đến." Sau đó, cô thực sự không vào nhà cậu nữa, chỉ rảnh rỗi ngồi trên cây đại thụ trước cửa sổ nhà Du Lăng, lén nhìn cậu.
Nhà Du Lăng ở tầng ba, cây trước cửa sổ nhà cậu rất rậm rạp, có vẻ như vì có cây che nên khi không ngủ, Du Lăng không có thói quen kéo rèm cửa, điều này tạo điều kiện cho Đường Đường.
Cô đã từng nhìn thấy cậu tắm xong chỉ mặc quần lót, tóc còn nhỏ nước, những giọt nước theo đường gân cơ nhạt nhòa chảy xuống bụng săn chắc, ẩn vào trong chiếc quần lót phồng lên.
Thực ra cơ bắp trên người Du Lăng không phát triển bằng bố cô, nhưng những thứ cần có thì cậu đều có.
Không biết có phải vì mê cậu hay không mà cô thấy cả những cơ bắp mỏng manh đó cũng đẹp, mặc quần áo vào trông rất gầy, không biết sờ vào sẽ như thế nào nhỉ?