Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi khắp căn phòng, phải tới cuộc gọi thứ năm thì người trên giường mới có dấu hiệu tỉnh dậy. Kim Taehyung nhíu mày với lấy điện thoại bên cạnh ấn nút nghe, tay còn lại xoa xoa phần thái dương đau nhức của mình, hôm qua hắn uống quá nhiều rượu nên chẳng nhớ được ai đã đưa mình về.
"Ai vậy?"
"Giờ này cậu còn có tâm trạng hỏi câu này sao? Cậu đang ở đâu?" Giọng Park Jimin vô cùng hớt hải ở đầu giây bên kia, có vẻ như anh đang ở chỗ đông người nên có rất nhiều tiếng nói chuyện khác xen vào.
"Ở nhà, đang ngủ thì bị cậu gọi làm phiền đấy."
"Cậu điên rồi, có biết hôm nay là ngày gì không mà vẫn còn thản nhiên như vậy?"
"Cậu vào thẳng vấn đề đi." Hắn chẳng nhớ ra hôm nay là ngày gì quan trọng cả, cũng không hiểu sao thái độ Jimin lại gay gắt như vậy.
"Mở tin nhắn ra mà đọc, cậu chắc chắn sẽ phải hối hận vì bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay!"
1
Park Jimin nói xong liền thẳng tay tắt máy không để cho Taehyung bên này có cơ hội thắc mắc gì thêm, hắn nghe theo lời anh ấn thử vào mục tin nhắn thì phát hiện bên trong có rất nhiều tin nhắn được gửi đến từ lúc 6 giờ sáng cho tới bây giờ, hơn nữa còn có cả chục cuộc gọi nhỡ của những người bạn còn lại, điều ấy làm hắn dần trở nên hoang mang không biết là điều gì đã xảy ra.
Taehyung ấn vào đọc tin nhắn của Jimin gửi đến thì câu đầu tiên đã khiến hắn run tay khi anh kêu hắn đến sân bay ngay bây giờ vì Jungkook chuẩn bị bay rồi. Những câu tiếp theo chính là thúc giục hắn, hỏi hắn đang làm gì mà không nghe máy, và cuối cùng nửa tiếng sau chốt lại một câu mà Kim Taehyung không bao giờ muốn đọc nhất, rằng Jungkook đã đi rồi.
Giây phút ấy hắn cảm giác như lòng mình đã chết lặng, loạng choạng đứng dậy vơ bừa một cái áo khoác rồi phóng xe rời khỏi nhà. Chắc chắn đây chỉ là giấc mơ thôi, Jungkook sao có thể rời đi một cách chóng vánh như vậy, hai người họ còn chưa giải quyết xong những khúc mắc kia, cậu còn hứa với hắn trước khi đến ngày bay sẽ cùng hắn đi tới những nơi mà hai người thích cơ mà, sao giờ Park Jimin lại nói rằng cậu đi rồi?
7
Trên đường lái xe tới nhà Jungkook trong lòng hắn nóng lên như lửa đốt, một tay điên cuồng nhấn số điện thoại gọi cho cậu. Mặc dù hắn đã cố trấn an bản thân rằng đây chỉ là trò đùa của đám bạn nhưng sự căng thẳng và lo lắng vẫn không ngừng tăng lên. Nếu Jungkook thật sự rời bỏ hắn mà đi thì sao? Hắn cũng không dám nghĩ đến khi ấy mình sẽ trở thành bộ dạng thê thảm thế nào nữa...
Ở trước lối đi vào mẹ Jeon đang chậm chạp xách túi đồ di chuyển về nhà của mình, khuôn mặt bà sưng lên giống như vừa mới khóc, khi nhìn thấy Taehyung đứng ở trước cửa mắt bà thoáng một tia bất ngờ, sau đó vội đi về phía hắn.
"Sao cháu lại ở đây?"
"À cháu...Tới tìm Jungkook ạ."
"Hả?" Mẹ Jeon sững người ra, "Jungkook đã bay cách đây một tiếng rồi mà?"
12
Và thế là niềm hy vọng cuối cùng của Kim Taehyung cũng bị mẹ Jeon gạt phăng đi mất khi một lần nữa xác nhận với hắn rằng Jungkook đã rời đi. Hắn đứng ở trước mặt bà im lặng không nói một lời, mới ngày hôm qua hắn còn thấy cậu vui vẻ cười nói, ai mà nghĩ được đó là lần cuối hắn có thể nhìn thấy cậu được đâu. Jungkook cứ vậy mà rời đi, vậy chuyện tình cảm của bọn họ sẽ thế nào?
"Cháu vào nhà đi." Mẹ Jeon mở cửa cho Taehyung vào bên trong nhà, hôm nay không thấy hắn xuất hiện ở sân bay bà đã thấy lạ rồi nhưng vì Jungkook không nói gì tới hắn nên bà cũng không hỏi, bây giờ lại thấy Taehyung xuất hiện ở đây với bộ dạng không mấy chỉnh chu muốn tìm gặp Jungkook, mẹ Jeon cũng đoán được phần nào là hai người họ đang có khúc mắc.
"Hai đứa có chuyện gì đúng không?"
Taehyung nặng nề gật đầu một cái, mẹ Jeon liền thắc mắc hỏi hai người họ có vấn đề gì. Cả tuần nay Taehyung không đến nhà bà, cũng không thấy Jungkook ra ngoài đi chơi cùng hắn.
"Cháu biết bây giờ nói ra cũng không thay đổi được gì nhưng vẫn muốn thành thật với bác chuyện này, cháu và Jungkook là người yêu của nhau." Hắn buồn rầu cụp mắt nhìn xuống dưới nên không thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ Jeon khi nghe câu nói này.
"Hai đứa như vậy từ bao giờ?"
"Khoảng ba tháng sau khi cậu ấy chuyển tới đây thì chúng cháu bắt đầu hẹn hò, cháu mong nếu bác không ủng hộ cũng đừng mắng hay nói khó nghe với Jungkook, cháu là người bắt đầu chuyện này trước và ban đầu cậu ấy cũng không có ý định cùng cháu tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè. Cháu không biết sau này chuyện tình cảm của mình và Jungkook có đi tiếp được nữa không nhưng cháu vẫn muốn nói chuyện này cho bác biết."
"Vậy vì sao mà Jungkook giận cháu?" Giận tới mức cắt đứt liên lạc và tránh mặt cả tuần như vậy thì chắc hẳn lỗi của hắn phải lớn lắm. Jungkook trước nay rất ít khi giận ai, có giận cũng chỉ được một lúc rồi lại quên.
Taehyung thở dài một hơi, bắt đầu kể cho mẹ Jeon nghe về mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Hắn thấy bà nhíu mày khi biết được mình đến với cậu từ một vụ cá cược, điều đó khiến hắn giọng nói của hắn có chút ngập ngừng hơn. Dù vậy nhưng mẹ Jeon vẫn im lặng lắng nghe hắn kể hết mọi chuyện, lúc lên tiếng cũng không phải lời trách móc nào đó mà là kể sang một chuyện khác.
"Một trong những điều Jungkook ghét nhất chính là bị mang ra làm mục tiêu trong các vụ cá cược, hồi nhỏ thằng bé cũng từng bị một nhóm bạn lừa dối y như vậy, nên nó giận cháu lâu cũng là điều dễ hiểu thôi."
"Chuyện đó là thế nào ạ?"
"Khi học cấp một Jungkook là một trong số những học sinh giỏi của lớp, nhưng có vài người không ưa thằng bé chỉ vì nó được thầy cô yêu quý và là lớp trưởng trong lớp. Sau đó thì có một thằng nhóc trong hội ấy điểm số ngày càng thấp hơn nên xui khiến những đứa còn lại kết thân với Jungkook để chép bài đưa cho nó, thi thoảng còn giấu vở bài tập để thằng bé bị thầy cô la mắng. Lâu rồi nên bác không nhớ rõ đứa kết thân với Jungkook sẽ nhận được thứ gì từ thằng nhóc kia nhưng cũng may Jungkook phát hiện ra sớm không chơi cùng nữa."
4
Mẹ Jeon vẫn nhớ khi ấy vừa đi làm về đã thấy cậu ngồi trong góc mắt ngấn nước, vừa hỏi một câu đã ôm lấy bà nức nở nói chẳng ai thật lòng muốn làm bạn với cậu cả. Câu nói ấy phát ra từ một đứa trẻ chưa trưởng thành thật sự khiến người làm mẹ như bà nghe xong rất đau lòng, ngay ngày hôm sau mẹ Jeon đã làm đơn xin cô giáo cho Jungkook chuyển lớp, nếu không phải quanh đây chỉ có mỗi một trường học thì bà đã chuyển trường luôn rồi.
8
"Từ đấy Jungkook không muốn kết thân với ai nữa, chơi với ai cũng chỉ là kiểu bạn bè xã giao. Có con bé Miyeon sau này chuyển đến nó mới mở lòng ra một chút, hai đứa thân thiết với nhau đến tận bây giờ. Khi bác thấy Jungkook dẫn cháu về nhà chơi bác đã rất vui vì thằng bé đã có thêm nhiều bạn mới."
Nhưng rồi hắn lại làm cậu đau lòng bằng cách lặp lại chuyện đã xảy ra vào những năm trước đây với cậu. Giờ thì Taehyung đã hiểu tại sao ngày hôm ấy Jungkook lại nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng tràn trề như thế, ngay cả chính hắn trên danh nghĩa người yêu còn làm cậu tổn thương thì sao có thể đòi hỏi Jungkook nhanh chóng tha lỗi cho hắn được?
"Jungkook dự định sẽ đi du học vào cuối tháng này nhưng không hiểu sao đêm qua lại về nói với bác sẽ đi luôn vào ngày mai, nó quyết định đột ngột như vậy chắc hẳn là phải có lý do, hôm qua hai đứa có gặp nhau không?"
"Không ạ." Taehyung lắc đầu, hôm qua hắn chỉ ngồi một chỗ uống rượu không có gặp được cậu nên việc Jungkook quyết định đi du học nhanh như vậy không thể là vì giận hắn được.
7
"Đến sớm hơn một chút thì đã không bỏ lỡ cơ hội tiễn thằng bé đi rồi, ban nãy ở sân bay bác có thấy vài người bạn của cháu cũng đến."
Park Jimin và Choi Miyeon chưa là gì của nhau nhưng anh vẫn đến tiễn cô, Jung Hoseok và Kim Namjoon chỉ là bạn bình thường với cậu nhưng vẫn có mặt ở sân bay, còn hắn, là người yêu của cậu nhưng lúc đó đang làm gì? Chìm vào giấc ngủ và bỏ lơ những tiếng chuông điện thoại thúc giục, hắn thật sự quá tệ.
"Vậy...Trước khi đi Jungkook có gửi lời gì với bác cho cháu không ạ?"
Mẹ Jeon ái ngại lắc đầu, sau đó vẫn nói thêm vài câu an ủi hắn. Kim Taehyung chỉ gượng cười chào bà một tiếng rồi xin phép ra về, hắn còn có quyền oán trách cậu đi mà không để lại một lời nhắn cho hắn sao? Chính hắn là người tự đánh mất đi cơ hội cuối cùng của mình cơ mà.
Bầu trời rộng lớn ngày hôm nay u ám chẳng khác nào tâm trạng não nề của Taehyung lúc này, hắn không tức giận cũng không làm gì cả, chỉ ngồi yên trong xe một khoảng thời gian rất lâu nhìn về đoạn đường phía trước. Ba năm, bốn năm hay là nhiều năm nữa, liệu hắn còn có cơ hội gặp lại cậu không?
Jungkook không nói cậu sẽ đi du học mấy năm, cũng không nói sau khi tốt nghiệp có về nước sinh sống hay không. Khoảng thời gian trước đó hai người chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu chẳng lo nghĩ gì tới chuyện du học, thành ra hiện giờ Taehyung cũng mờ mịt không biết được dự định tương lai của cậu.
Tình yêu của hai người họ sẽ ra sao? Cậu cắt đứt liên lạc, rời đi đột ngột không một lời để lại. Hắn không biết bắt đầu tìm kiếm, tìm cách liên lạc với Jungkook từ đâu. Khi cậu còn ở đây hắn còn không có cơ hội gặp mặt thì cách nửa vòng trái đất hắn phải làm thế nào?
Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống phủ đầy trước kính xe, Taehyung quay đầu lại nhìn về phía căn phòng ấm áp đã từng là nơi chứa đựng biết bao khoảnh khắc hạnh phúc cùng tiếng cười vui vẻ của cả hai một lần nữa. Mắt hắn dần nhoè đi, sau một khoảng thời gian nhẫn nhịn cuối cùng những giọt nước mắt ấy cũng không kìm được mà thay nhau rơi xuống.
Ngày em rời đi bầu trời của anh chỉ còn mây đen u ám. Liệu năm tháng sau này ánh nắng ấy có một lần nữa quay trở lại với anh không?
11
.....
Mọi người yên tâm, nghe 15-20 chap có vẻ nhiều nhưng mỗi lần mình up một lượt 3-4 chap là nhanh không à, với lại mình viết ngược cũng không giỏi nên mọi người sẽ không buồn tới mức khóc đâu 🥲 Ngoài ra thì nó là ngược tâm, ngược nhẹ nhàng thôi, mình đoán chắc là nhiều người cũng biết diễn biến sắp tới của fic sẽ ngược thế nào rồi. Anh Kim ý mà, gặp Chòn mà không động tay động chân thì hơi lạ :))) cả trong fic lẫn ngoài đời luôn, nên thi thoảng vẫn có vài đoạn ôm ấp. Với cả hết chap này là xong thời học sinh của hai bạn rồi, từ chap sau trở đi sẽ sang giai đoạn khác nha, sớm về với nhau thui.
21