Bốn năm sau.
11
Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, không khí trong bệnh viện lúc này trở lên yên tĩnh hơn hẳn so với nửa tiếng trước. Jeon Jungkook mệt mỏi bước vào trong phòng làm việc của mình nằm nhoài ra bàn, cậu vừa phải đi giải quyết rắc rối cho một y tá vì cô ấy làm phật lòng người nhà của bệnh nhân, nói qua nói lại cả tiếng đồng hồ họ mới bớt giận bỏ qua, mà cái lý do thì rất là buồn cười.
"Bác sĩ Jeon, tôi vào được không ạ?" Bên ngoài cửa vang lên một tiếng gọi, Jungkook lười biếng ậm ừ đáp lại, ngay sau đó cô y tá ban nãy liền đi vào bên trong.
6
"Chuyện vừa rồi tôi thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền tới anh và mọi người, tôi đã cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể rồi mà em ấy vẫn kêu đau."
Nữ y tá đứng khép lại một góc cúi đầu nói chuyện với cậu, cô mới vào làm được một tuần nên kinh nghiệm có thể chưa bằng những người đã làm lâu năm, nhưng việc băng bó và sát trùng không thể không biết được, đây còn là lần đầu tiên cô bị mắng vì làm mạnh tay khiến con họ đau.
"Không sao đâu, có nhiều người luôn thích làm quá vấn đề lên như vậy."
"Cảm ơn anh một lần nữa vì đã đứng ra giải quyết giúp tôi."
Jungkook gật đầu và bảo cô tan làm được rồi, bây giờ cậu cũng chỉ muốn về nhà ngay lập tức để nghỉ ngơi. Trong thời gian làm việc ở đây thi thoảng cậu cũng được chứng kiến gia đình của bệnh nhân kéo tới tìm bác sĩ gây chuyện, Jungkook may mắn chưa bị làm phiền bao giờ nhưng đứng ra giải quyết hộ thì cũng phải hai lần rồi.
Vì chuyện kia mà hôm nay tan làm muộn hơn mọi ngày một tiếng đồng hồ, Jungkook nhìn vào điện thoại kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào không thì thấy mẹ Jeon gọi cho mình một cuộc từ nửa tiếng trước. Cậu ấn gọi lại nhưng không có ai bắt máy, chắc giờ này mẹ cũng đi ngủ rồi.
"Jungkook giờ mới về sao?"
Lúc Jungkook đang khoá cửa phòng lại thì có giọng nam truyền tới, biết được người trước mặt là ai cậu liền cất chìa khoá vào túi mỉm cười bước tới gần chỗ anh.
"Ừ, cậu làm gì cả ngày mà giờ mới thấy xuất hiện thế?"
"Vừa hoàn thành xong một ca mổ, mẹ tròn con vuông đấy."
"Vậy bác sĩ Lee chừng nào mới định cho tôi ẵm em bé đây?" Jungkook nhìn khuôn mặt phấn khích của Donghae mà không khỏi buồn cười, mỗi lần hoàn thành một ca mổ đẻ xong anh đều cười rất tươi, như thể mình là ba của đứa nhỏ vậy.
"Câu hỏi này tôi nghe quen rồi nhưng người hỏi khiến tôi đau lòng thật đấy." Lee Donghae thay đổi biểu cảm ngay tức khắc khi cậu vừa dứt lời, anh còn làm hành động ôm tim như thể đang tổn thương thật sự.
"Cậu thật là...Thôi tôi về trước nhé, cậu cũng về sớm đi." Jungkook lấy cớ lảng tránh đi vấn đề mà anh vừa nhắc đến, vỗ vai Donghae một cái rồi chạy thật nhanh về phía cửa ra vào bệnh viện. Hình ảnh bác sĩ Jeon lúng túng thế này quả thực khác xa với tính cách lạnh lùng ít nói mọi khi.
Có một chuyện mà Jungkook không bao giờ ngờ đến đó chính là Lee Donghae lại có tình cảm với cậu, cho tới tận bây giờ Jungkook vẫn chưa chấp nhận được sự thật đó. Cậu không nhớ chính xác thời điểm biết được Donghae thích mình là khi nào, nhưng vẫn nhớ rõ lời thì thầm bên tai nói rằng anh rất thích cậu.
14
Ban đầu hai người có hơi gượng gạo khi gặp lại nhau, nói chính xác hơn thì Jungkook mới là người tránh mặt nhưng rồi mọi chuyện lại đâu vào đó, cậu dần không còn để tâm tới chuyện ấy nữa vì công việc đã khiến cậu bù đầu rồi, vả lại Donghae cũng rất biết ý không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cậu, anh chỉ muốn cho cậu biết là mình có tình cảm với cậu thôi.
Kể từ lần đầu tiên bước chân tới đất nước này cho đến bây giờ Jungkook chưa từng mở lòng với ai cả, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh việc học trên trường và đi làm kiếm thêm chút chi tiêu, sau khi tốt nghiệp đạt bằng giỏi liền có sẵn nơi làm việc ổn định mà không cần mất công đi tìm kiếm, mỗi ngày đều làm việc tới đêm muộn mới tan ca nên Jungkook chẳng còn thời gian mà bắt đầu một mối quan hệ mới.
Cậu gặp ai cũng cảm thấy không hợp, trừ bạn bè và người thân ra nói chuyện với mọi người cũng chỉ được vài câu. Chuyện tình yêu đối với Jungkook từ lâu đã chẳng còn quan trọng, mặc dù cậu có rất nhiều người theo đuổi, ở ngay bên cạnh cũng có, nhưng không ai đủ khả năng tìm được chìa khoá mở cửa trái tim cậu một lần nữa cả.
6
Hiện giờ đã 23 tuổi, đối với Jungkook như vậy vẫn còn trẻ, chưa cần tính đến chuyện hôn nhân. Mẹ Jeon dù không nhắc nhiều nhưng vẫn mong cậu có bạn gái, thi thoảng còn ghép cậu với Miyeon thành một đôi, và mỗi lần như vậy Jungkook lại tìm cách lảng tránh sang chuyện khác.
Thôi thì mọi chuyện cứ để tương lai quyết định, độc thân như bây giờ tương đối ổn, tính chất công việc của cậu cũng không hợp với chuyện hẹn hò, gặp phải những cô gái thích làm nũng lại càng thêm mệt thân.
....
"Jungkook, đổi ca với tớ đi mà..." Tiếng than vãn đáng thương cả tiếng đồng hồ vẫn không ngừng vang lên, Choi Miyeon mếu máo cật lực lay cánh tay của người trước mặt.
"Đang giờ nghỉ trưa đấy, coi chừng cuộc họp cuối tháng này lại có người phàn nàn cậu gây phiền cho họ."
"Chuyện đó không quan trọng, nếu ngày mai cậu đổi ca với tớ thì tớ sẽ ngừng lại ngay lập tức, mọi người sẽ không bị làm phiền nữa."
"Cậu kêu thêm chỉ góp phần khiến cổ họng đau hơn thôi chứ tớ không phiền lắm, trong phòng yên tĩnh quá có người nói bên tai cũng vui dù chữ được chữ không." Jungkook vẫn chăm chú ăn cơm và xem tiếp phim trong máy tính mà không thèm nhìn cô.
"Nè Jeon Jungkook, sao cậu nỡ đối xử với tớ như vậy chứ? Nếu không đổi ca thì cậu giả làm bạn trai tớ đi!"
Chuyện là ngày mai Choi Miyeon có cuộc hẹn coi mắt vào 5 giờ chiều, không hiểu ai đã cho ba mẹ cô biết lịch làm việc mà ông bà nắm rõ trong tay, dù có đang ở bên Anh thì hai người họ vẫn có thể tìm được người cho cô xem mắt, Miyeon tức muốn chết mà không dám cãi lại, cô mới chỉ có 23 tuổi, đâu phải ế chồng mà ba mẹ còn vội hơn cả cô?
"Sao nói thế nào cũng thấy có lợi cho cậu vậy Miyeon, giả làm bạn trai cậu xong mẹ tớ lại nghĩ chúng ta yêu nhau thật thì sao."
"Cậu...Cậu còn có thể phũ phàng hơn được không!"
Miyeon bị chọc cho tức muốn bốc khói trên đầu, tay có ý định đưa lên bấu lấy khuôn mặt kia nhưng rốt cuộc vẫn hạ xuống. Jungkook bây giờ không phải là Jungkook của bốn năm trước để cô tuỳ tiện tự tung tự tác, hai người họ vẫn thân thiết, vẫn thường xuyên trêu đùa nhau nhưng luôn có một khoảng cách nhất định, cậu hiện giờ tính cách ngày một trưởng thành hơn, dù cậu không nhắc tới nhưng cô vẫn biết ý mà giữ chừng mực.
"Thôi được rồi, tớ đổi ca cho cậu là được chứ gì." Jungkook nhìn khuôn mặt đỏ lên vì giận của Miyeon lại phải xuống nước, cũng may mẹ Jeon không đến mức này nếu không cậu sẽ khổ y như Miyeon hiện giờ mất.
"Nghe vế đầu tớ còn tưởng cậu đồng ý làm bạn trai tớ đấy."
"Tớ thấy cậu vẫn còn tâm trạng để đùa nhỉ, hay thôi đi mà đổi ca với Donghae ấy!"
Miyeon nghe xong liền lắc đầu bám lấy tay Jungkook, "Nói với cậu ta thà tớ đi xem mắt còn hơn, chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi."
"Cậu không né tránh được mãi đâu, tìm bạn trai sớm đi, tự mình chọn vẫn sẽ phù hợp hơn."
"Tớ thích cậu mà, tớ chọn cậu!"
"Không nghe thấy gì hết." Bữa cơm không mấy yên ổn cuối cùng cũng xong, Jungkook đóng lại hộp cơm rồi để về phía sau, quay trở lại với tập tài liệu trên bàn không để ý đến Miyeon nữa.
"Đi mà, chúng ta thử tìm hiểu nhau xem, khi nào cậu rảnh?"
"Bao giờ cậu bận thì tớ rảnh."
9
"JEON JUNGKOOK!" Miyeon một lần nữa bị chọc cho tức điên lên, cô nắm chặt tay hít thở từng hơi đều đặn, không ổn rồi, cô phải ra khỏi nơi này ngay trước khi bị cậu làm cho tức đến mức phải dùng ống thở.
Jungkook nhìn bóng dáng cô khuất khỏi cánh cửa mà không khỏi buồn cười, Miyeon khác Donghae ở một chỗ là không ngừng bày tỏ cho cậu biết là cô thích cậu, đã vậy hai người họ còn thường xuyên chí choé với nhau dành Jungkook như thể cậu là của một trong hai người họ. Vậy mà cũng đã đồng hành cùng nhau được bốn năm, từ lúc còn đi học cho tới lúc đi làm, đôi khi Jungkook còn nghĩ không biết liệu sau này Miyeon và Donghae có thành đôi không, chứ cậu là chắc chắn sẽ không chọn một trong hai người họ rồi.
5