"Mẹ à, con sắp được về với mẹ rồi." Jungkook phấn khích gọi điện thông báo tin vui cho mẹ Jeon ngay khi vừa được cấp trên thông báo cậu sẽ chuyển về cơ sở ở Hàn Quốc làm việc.
"Con được nghỉ lễ hả?" Mẹ Jeon vui đến mức bỏ cả bữa cơm đang nấu đi lên nhà ngồi nói chuyện với cậu.
Jungkook cả năm mới về một lần đều vào những tuần lễ rồi lại rời đi chóng vánh, mẹ Jeon nhớ con nhưng không thể tự mình bay sang đó được vì có rất nhiều vấn đề phát sinh, hơn nữa còn cả cả bà nội Jungkook ở lại không ai chăm sóc, sức khoẻ của bà cũng không phù hợp với những chuyến bay dài.
"Lần này con về ở hẳn với mẹ luôn, sẽ không phải sang đó làm việc nữa."
Mẹ Jeon nghĩ Jungkook đang trêu mình nên không bày ra khuôn mặt bất ngờ như cậu mong đợi, vì bình thường cậu cũng hay đùa bà như vậy.
"Con nói thật mà, đồ đạc và vali con đã thu gọn hết rồi, chỉ chờ ngày bay thôi."
Jungkook còn quay thêm giấy thông báo của bệnh viện gửi đến cậu vừa nãy cho mẹ Jeon xem, lúc này khuôn mặt bà rốt cuộc cũng chuyển sang ngạc nhiên hỏi cậu một lần nữa là có phải thật không. Nhìn hai mắt mẹ đã ngấn lệ Jungkook không tránh khỏi xúc động, những năm qua hai mẹ con đều mong sớm có ngày gia đình được đoàn tụ với nhau, chẳng ngờ rằng trong ngay mai điều đó sẽ thành hiện thực.
"Vậy bao giờ con bay?"
"Cái này bí mật, con muốn tạo bất ngờ cho mẹ mà."
"Bí mật cái gì, về nước cần phải có người thân ra đón, dì Min cũng đang ở trên này chơi vài hôm, nếu con về sớm thì có thể dì cũng ra đón cùng."
"Đêm nay con bắt đầu bay rồi, chắc khoảng trưa mai sẽ tới nơi ạ." Jungkook tính giấu mẹ Jeon nhưng nhìn bà như sắp giận đến nơi đành phải nói ra.
"Đêm nay bay luôn sao? Được được, mai mẹ dậy sớm để chuẩn bị mua đồ, nấu ăn xong ra đón con vừa kịp lúc." Mẹ Jeon vui tới mức còn lạc cả giọng, bắt đầu lên kế hoạch đón cậu về nhà luôn từ bây giờ.
"Vâng, hẹn gặp mẹ vào ngày mai." Jungkook vẫy tay chào bà một tiếng rồi tắt điện thoại, tâm trạng cậu mấy ngày hôm nay hào hứng hơn bao giờ hết vì sắp được về gặp mẹ và bà nội. Đồ đạc quần áo cậu đã dọn sẵn từ buổi tối hôm trước khi Donghae nói chuyện này ra, bây giờ chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để sớm được gặp gia đình.
Nhìn phòng làm việc đã gắn bó với mình một thời gian dài Jungkook cũng cảm thấy rất tiếc nuối, cậu đã cố gắng rất nhiều để có được phòng làm việc riêng, được mọi người công nhận, và hơn hết là thành công với công việc yêu thích của mình.
Trước đây ba Jeon đã từng nói ông ủng hộ mọi quyết định của cậu nhưng nếu Jungkook lớn lên có thể làm bác sĩ ông chắc chắn sẽ rất hạnh phúc vì đó là nghề nghiệp vô cùng đáng kính. Từ đó cậu liền đem mong ước của ba thành mục tiêu cho mình phấn đấu trong tương lai và cuối cùng cậu cũng thành công đạt được, chỉ có điều ba đã không còn ở đây để chứng kiến những điều ấy nữa rồi...
....
Tám giờ tối tại Seoul, Hàn Quốc.
Những ánh đèn chiếu sáng khắp trung tâm thành phố như tô điểm thêm sự xa hoa rực rỡ, xe cộ ngoài đường đông đúc với những tiếng hò reo ồn ào của người đi đường. Khác xa với bầu không khí náo nhiệt ấy, ngay lúc này tại phòng họp của công ty BH lại là sự trầm mặc tới đáng sợ của giám đốc, người đang tối sầm mặt mũi ngồi ở đầu bàn.
Trong phòng có gần hai mươi người nhưng lại không ai đủ can đảm lên tiếng trước, bọn họ đã ngồi nhìn nhau hơn mười phút đồng hồ để chờ đợi giám đốc nói tiếp nhưng không khí vẫn im lặng như vậy, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của vài người xen với tiếng giấy tờ dịch chuyển trên mặt bàn.
Jung Hoseok nhìn tình trạng căng thẳng hiện tại cảm thấy nếu cứ tiếp tục im lặng thì khó mà cứu vãn được, cuối cùng bất đắc dĩ phải lên tiếng giải vây.
"Dự án lần này rất quan trọng vậy mà mọi người lại làm sai từ đầu đến cuối thế này, ngày mai phải đi gặp đối tác rồi, bây giờ ngồi nhìn nhau không phải là giải pháp tốt đâu."
"Chúng tôi thật sự rất xin lỗi, hôm nay chúng tôi xin phép tăng ca tới đêm muộn để sửa lại dự án, muộn nhất là trong sáng mai sẽ đưa lại cho giám đốc."
Trưởng phòng mạnh dạn đứng lên nhận hình phạt trước khi người đang ngồi ở phía trên kia tức giận đuổi việc bọn họ, không cần biết trong số họ ai còn việc bận hay không, nhất định trong đêm nay phải chỉnh sửa hết những sai sót trong dự án.
Jung Hoseok nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, tay gõ gõ sau lưng người đang mặt nặng mày nhẹ bên cạnh xem ý kiến thế nào.
"Trong ngày hôm nay phải sửa lại dự án, không có chuyện sáng mai mới nộp, ai mà biết được các người còn có sai sót gì?"
"Vâng, cảm ơn giám đốc đã cho chúng tôi cơ hội sửa sai." Toàn bộ nhân viên đứng dậy cúi đầu cảm ơn một tiếng, sau khi nghe được câu tan họp của hắn liền vội vàng chạy về phòng làm việc bắt đầu sửa lại dự án, trong phòng lúc này chỉ còn lại duy nhất hai người.
"Giám đốc của chúng ta có định đi về không hay ở lại làm việc cùng nhân viên luôn?"
1
Kim Taehyung đưa tay xoa thái dương của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi hỏi anh, "Ngày mai mấy giờ bay?"
"Mười một giờ trưa, nghe nói ở bên Anh đang có tuyết rơi." Hoseok hào hứng nhắc đến tuyết khiến Taehyung hoài nghi chẳng lẽ tuyết đang rơi ở Hàn Quốc là tuyết giả chăng?
8
"Ai chỉ cậu đặt vé máy bay giờ đó vậy?"
"Tác hại của việc thức khuya quá nhiều đó." Hoseok gượng cười gãi đầu, tên trước mặt anh ngày càng trở nên khó tính hơn, nếu không phải vì anh là bạn hắn thì sớm đã bị hắn doạ sợ như đám nhân viên kia rồi.
"Nói như công việc của mình vất vả bận rộn lắm, còn rảnh rỗi thì kiếm bạn gái đi cho ba mẹ ở nhà đỡ lo lắng."
"Nói tôi mà không nhìn lại cậu, kể ra bác trai cũng kiên trì thật, hết lần này đến lần khác cậu từ chối đi xem mắt mà vẫn không bỏ cuộc."
Kim Taehyung cũng khá đau đầu về vấn đề này, ba hắn khi nào cũng nhắc chuyện hôn nhân với hắn dù bây giờ tuổi tác của hắn vẫn chưa gọi là quá tuổi. Cũng may có mẹ bên cạnh luôn tìm cách giải vây hộ nếu không hắn ở hẳn tại nhà riêng chứ không về đó nữa mất.
2
"Thôi về nghỉ đi, ngày mai bay chuyến dài đấy." Taehyung xếp lại giấy tờ cẩn thận rồi đứng lên cùng Hoseok đi ra khỏi phòng, dạo gần đây hắn tan làm rất muộn, ngoài đường đã tối mịt rồi.
"Không đi ăn tối với Jimin và Namjoon à? Chẳng phải hẹn từ chiều nay rồi sao?"
"Ừ quên, vậy giờ qua đó một chút rồi về." Hắn mở điện thoại ra xem thì mới biết đã gần 8 rưỡi rồi, tính ra cuộc họp vừa rồi kéo dài tận 3 tiếng đồng hồ.
Jung Hoseok lén liếc sang màn hình đang phát sáng của hắn, nhìn thấy ảnh nền điện thoại bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi chỉ biết ngao ngán hỏi, "Vẫn chưa chịu đổi ảnh?"
Taehyung khó hiểu quay sang nhìn anh lại thấy ánh mắt anh đang nhìn về màn hình điện thoại của mình, hắn lập tức hiểu ra vấn đề, cất máy vào túi không nói gì cả.
"Định để đến bao giờ? Không phải đã bốn năm rồi sao?"
Bốn năm là một khoảng thời gian quá dài để tình cảm dành cho người kia dần nhạt phai nhưng với hắn thì có lẽ là ngược lại, cuộc sống của hắn chỉ xoay quanh việc đi làm và tìm kiếm thông tin về Jeon Jungkook. Đôi lúc Hoseok còn tự hỏi anh có phải đang chứng kiến một bộ phim hay không, bởi chuyện xa cách nhau mấy năm trời như vậy mà tình cảm vẫn còn sâu đậm thì chỉ có ở trong viễn tưởng mà thôi.
1
Hắn không có ý định hẹn hò với người khác, cũng không tuỳ hứng để ba mẹ chọn cho mình một người thích hợp cưới về làm vợ. Kim Taehyung sống có nguyên tắc riêng, thứ gì hắn không muốn thì không ai có thể thay đổi được, cũng như việc hắn ngày đêm tìm kiếm và chờ đợi gặp lại Jeon Jungkook trong vô vọng cũng không ai khuyên ngăn được hắn dừng lại.
Tấm ảnh nền trong điện thoại hắn được chụp từ khi hai người họ còn đi học, anh vẫn nhớ bộ dạng say xỉn của Kim Taehyung khi vuốt ve tấm ảnh ấy đáng thương thế nào, mắt hắn nhoè đi, giọt nước mắt đọng trên màn hình được hắn vụng về lau đi rồi tiếp tục đưa lên ngắm nhìn, một hồi lâu lại độc thoại nói với người còn lại trong ảnh hãy trở về với hắn đi.
11
Từ ngày Jungkook đi du học mọi tin tức của cậu đều biến mất, hắn vẫn thường xuyên tới chơi với mẹ Jeon, biết bà còn liên lạc với cậu nhưng không đủ can đảm hỏi số điện thoại, địa chỉ nơi ở mà chỉ dám hỏi về sức khoẻ và công việc của cậu thế nào. Choi Miyeon cũng không còn liên lạc với Park Jimin, anh chẳng khác Taehyung là bao, nhưng may mắn hơn sau một khoảng thời gian đã không còn nghĩ về Miyeon nữa. Niềm hy vọng cuối cùng là Lee Donghae thì cậu ấy lại nói không có thông tin gì về Jungkook, sau khi tới học được một tháng thì chuyển trường, từ đó không gặp lại.
3
Thời gian cứ vậy trôi qua, Kim Taehyung vẫn không ngừng tìm kiếm và chờ đợi ngày Jungkook trở về. Dù cho đợi thêm vài năm nữa hắn cũng bằng lòng, có đôi lúc hắn tự hỏi không biết Jungkook đã có người mới hay chưa, sau đó lại tự an ủi bản thân rằng hai người họ vẫn còn cơ hội.
"Bao giờ gặp lại em ấy, chụp được tấm ảnh khác sẽ đổi."
6
Lần nào cũng nhận lại được câu trả lời như vậy, Hoseok thở dài nhìn theo bóng lưng đang dần khuất khỏi tầm mắt anh, kẻ nặng tình suy cho cùng chính là người đáng thương nhất.
...
Giọng nhân viên vang lên thông báo máy bay vừa hạ cánh mọi người trong sân bay liền đứng dậy chạy về phía cửa ra vào thành một cảnh hỗn loạn. Mẹ Jeon cùng dì Min muốn chen vào cũng khó, bên cạnh còn có bà nội đang ngồi ngóng cháu, dạo này bệnh tình của bà không tốt lắm nhưng vẫn kêu mẹ Jeon cho mình đi cùng, ngày cháu trai cưng của bà trở về sao bà có thể không tới đón được.
"Mấy người này thật là, không phải nhân viên đã dặn không chen lấn nhau sao?" Dì Min nhíu mày nhìn về đám đông trước mặt.
"Họ cũng mong gặp người thân như chúng ta thôi, dì xem khi nào Jungkook ra thì nói với tôi."
"Chị ngồi xuống cùng bác đi, chắc thằng bé sắp ra rồi."
2
Mẹ Jeon gật đầu ngồi xuống bên cạnh bà nội, trong lòng thấp thỏm chỉ mong con trai xuất hiện thật nhanh. Phía cửa ra vào vài phút trôi qua vẫn rất đông người, cũng có nhiều gia đình lâu ngày mới gặp lại người thân nên ôm nhau khóc ở sân bay, mẹ Jeon thấy cảnh tượng ấy vô cùng đồng cảm, vài phút nữa có lẽ bà cũng giống hệt như bọn họ.
"Jungkook ra rồi kìa chị, có cả con bé Miyeon và Donghae nữa!"
Dì Min vội vàng vỗ vai bà chỉ tay về phía cửa ra vào, quả thật đang thấy cậu tròn mắt nhìn xung quanh tìm mẹ. Dì Min lớn giọng gọi Jungkook một tiếng, cậu liền kéo vali chạy thật nhanh về chỗ ba người bọn họ.
"Mọi người đợi lâu chưa ạ?"
Jungkook vừa đi tới đã được cả nhà ôm vào lòng không chừa một kẽ hở, mẹ Jeon và bà nội đều xúc động rơm rớm nước mắt, người thì xoa khắp mặt cậu người thì hỏi cậu đi đường xa có mệt không. Jungkook ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi một, tay bận rộn lau đi nước mắt không ngừng rơi trên mặt hai người.
"Bà và mẹ lần nào cũng khóc thôi, con về mọi người phải vui chứ ạ."
"Vì nhớ cháu quá nên không kìm được nước mắt đấy, thằng nhóc này hơn một năm mới chịu về." Dì Min trách yêu cậu một tiếng.
"Lần này con về sẽ ở lại hẳn với mọi người, không có chuyện gia đình xa nhau nữa đâu." Jungkook mãn nguyện một lần nữa ôm gia đình nhỏ của mình vào lòng, đã rất lâu rồi cậu mới nhận được cái ôm ấm áp như vậy.
"Bây giờ chúng ta về nhà luôn đi, chắc con đói lắm rồi đúng không?" Mẹ Jeon ôm lấy Jungkook đi về phía taxi ở gần đó, "Ơ mà con bé Miyeon cùng Donghae đâu rồi? Mẹ vừa thấy đi cùng con mà?"
"Gia đình hai cậu ấy cũng đến đón nên chắc về trước rồi ạ."
"À ừ, mà dạo này con tăng cân đúng không? Người có da có thịt hẳn rồi."
"Tại mẹ nói không muốn thấy con gầy như trước nên con cố gắng ăn thật nhiều đấy."
Đúng lúc hai người vừa lên xe thì có một chiếc xe khác đi tới, Kim Taehyung đút tay vào túi quần bước xuống đợi Hoseok đang ngủ gà ngủ gật ở trong xe mà không hề biết rằng mình vừa bỏ lỡ cơ hội gặp lại Jungkook. Cùng một thời điểm, cùng một sân bay nhưng chỉ chậm vài phút cũng có thể khiến hai người họ không gặp được nhau.
11