Gần đây Jungkook hay cùng mẹ Jeon vào bếp nấu ăn, vì mẹ nấu ăn ngon nên cậu muốn được học hỏi thêm. Mỗi lần làm thành công cậu đều mang tới cho đồng nghiệp ở bệnh viện ăn cùng, hôm nay là bánh kem theo yêu cầu của Miyeon.
15
Tới giờ nghỉ trưa hai người hẹn nhau ở canteen dùng bữa, Miyeon phấn khích khen ngợi bánh kem do cậu làm, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Jungkook cô lại không rõ lý do vì sao.
"Mấy ngày nay cậu và Taehyung giận nhau hả?"
"Sao cậu lại hỏi thế?" Jungkook bừng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu, trùng hợp cậu cũng đang nghĩ về Taehyung.
"Tại bình thường cậu ấy đều mang đồ ăn trưa đến cho cậu, sau này biết lịch làm việc rồi thì đem đủ cả hai bữa luôn, mấy ngày nay không thấy bóng dáng Taehyung đâu nên tớ thắc mắc."
"Chắc cậu ấy bận thôi, kệ đi." Jungkook gượng cười với Miyeon, sau đó nhớ ra chuyện mình bị bán đứng liền trừng mắt nhìn cô, "Sao cậu dám cho Taehyung biết lịch làm việc của tớ hả?"
Miyeon ngay lập tức chột dạ đảo mắt sang hướng khác, "Tại, tại cậu ấy giúp tớ nên tớ cảm ơn lại thôi."
"Chứ không phải bán đứng bạn bè sao?"
"Làm gì có, tớ đang làm chuyện tốt giúp các cậu mà!"
Jungkook đối với bộ dạng hối lỗi của Miyeon chỉ thở dài, rầu rĩ cúi xuống nhìn khay cơm chẳng chút dư vị vẫn còn nguyên trên bàn. Taehyung dạo này mất tích ở đâu cậu cũng không biết, hôm trước hắn có nói công việc rất nhiều, thường xuyên phải tăng ca tới đêm muộn. Jungkook cũng biết điều đó nhưng trước đây dù bận thế nào hắn vẫn nhắn tin gọi điện cho cậu mỗi ngày, khi ấy có thể cậu thấy phiền nhưng giờ thì khác rồi, hắn không xuất hiện cậu vừa cảm thấy thiếu vắng lại nhớ hắn không chịu được.
1
Những đồ Jungkook làm đều để riêng một phần cho hắn, đợi hắn thử và cho nhận xét nhưng tới ba ngày rồi cậu vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Hôm nay cậu còn đặc biệt làm cơm trưa cho hắn với mong muốn hắn sẽ xuất hiện nhưng kết quả giờ cậu lại ngồi ăn cùng Choi Miyeon.
"Nhớ người ta thì gọi điện đi, biết đâu cậu ấy cũng đang chờ cậu gọi đến."
"A-Ai nhớ? Cậu đừng suy bụng ta ra bụng người!" Jungkook lúng túng đáp lại.
1
"Cậu cũng thích cậu ấy chết đi được còn gì, làm giá nữa!"
"Còn lâu tớ mới gọi, nếu cần thì cậu ấy tự gọi đến. Tớ nhắc lại, tớ không có nhớ nhung gì hết!"
"Ừ, trên mặt cậu không hiện rõ chữ muốn gặp Kim Taehyung đâu." Miyeon bĩu môi đối với lời nói dối kia, "Cậu cứ cẩn thận, có ngày cậu ấy chuyển sang theo đuổi người khác thì đừng có khóc."
"Thì...Thì kệ, đâu liên quan gì đến tớ."
Ngoài mặt mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng Jungkook sớm đã bắt đầu lung lay rồi, tuy cậu biết Taehyung rất yêu mình nhưng chuyện đi xem mắt vẫn bị ba Kim thúc ép, nếu chẳng may hắn lại phải lòng cô gái nào thì sao. Gần đây cậu không còn lạnh nhạt với hắn, không còn cáu gắt hay từ chối mọi chuyện với hắn, thế mà Taehyung đã mất tích tới ngày thứ ba rồi, không lẽ những điều Miyeon nói là thật sao?
Kim Taehyung chán cậu thật rồi à...
2
"Cho cậu biết cái này nha, ở công ty có rất nhiều người thích Taehyung, trong đó có cô trợ lý Min còn là con gái của bạn bác Kim. Cậu mà cứ ở đây chần chừ không chịu chủ động thì có ngày phải nhận thiếp cưới của Taehyung thật đấy."
"Sao cậu biết?" Jungkook ngạc nhiên nhìn cô, mỗi ngày Miyeon đều bận rộn làm việc ở bệnh viện sao lại biết rõ chuyện công ty Taehyung thế này.
"Hôm trước tớ nghe Jimin nói, cậu ấy còn bảo bác Kim quý cô gái đó lắm."
"Nhưng mà..." Jungkook bặm môi tiếp tục suy nghĩ, nếu cậu gọi cho hắn thì nói gì bây giờ, mấy ngày này hắn làm gì, tại sao không gọi cho cậu sao?
Nhưng những điều Jungkook lo lắng bằng thừa vì cậu gọi mấy cuộc Taehyung cũng không bắt máy, lúc này cậu mới cảm thấy vấn đề nghiêm trọng hơn, trong lòng cũng không ngừng lo lắng đã có chuyện gì xảy ra. Buổi chiều được nghỉ làm nên Jungkook lái xe tới thẳng công ty Taehyung tìm hắn, đã đến tận đây rồi thì không thể không gặp được.
"Là Jungkook à, sao cậu lại ở đây?"
Jungkook đang loay hoay ở bãi đỗ xe thì đằng sau vang lên tiếng nói chuyện, cậu quay lại xem đó là ai thì thấy Jung Hoseok đang ngạc nhiên nhìn về phía mình.
"May quá gặp cậu ở đây, tôi tới tìm Taehyung có chuyện." Jungkook vội bước tới chỗ anh đang đứng.
"Sao lại gặp Taehyung, cậu ấy nghỉ làm mấy hôm nay rồi mà?"
"Hả, tại sao?"
"Taehyung bị ốm, cậu không biết sao?"
Jungkook ngơ ngác lắc đầu, nếu cậu biết thì đã không tới tận đây tìm hắn.
"Chắc nghỉ làm cũng được hai hôm rồi, có biểu hiện đau đầu từ tuần trước mà không chịu đi khám, giờ thì ốm nặng chỉ có thể nằm im ở nhà."
"Vậy cậu ấy đang ở nhà hay bệnh viện?"
"Tôi vừa nói là ở nhà mà." Jung Hoseok thiếu chút phì cười với câu hỏi ngây ngốc của Jungkook, nhìn sắc mặt cậu có vẻ lo lắm rồi, nhưng anh vẫn thắc mắc sao cậu lại không biết chuyện gì thế này.
"Cảm ơn Hoseok, tôi đi đây."
Jungkook chỉ để lại một câu rồi chạy vội vào trong xe rời đi, trong lòng cậu lo lắng không thôi về sức khoẻ của Taehyung. Ốm đau thế nào mà mấy ngày vẫn chưa đỡ, đã vậy còn không nói một lời nào với cậu.
1
Từ công ty tới nhà hắn mất khoảng 20 phút, Jungkook sớm đã trở thành người thân quen ở đây nên có thể lái xe thẳng vào bên trong, sau khi chào hỏi mọi người xong thì cậu đi thẳng lên phòng tìm Taehyung, không biết ba mẹ Kim đi đâu rồi mà nãy giờ cậu không thấy.
Bên trong phòng rất im ắng, hình như là hắn đang ngủ, Jungkook bước nhẹ chân cố không gây ra tiếng động vì sợ đánh thức hắn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường lẳng lặng ngắm nhìn Kim Taehyung, sau mấy ngày nhớ nhung lo lắng vì không được gặp thì hôm nay rốt cuộc cũng nhẹ lòng một chút.
Sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt, cả người cũng gầy đi trông thấy, không biết từ lúc nào Jungkook đã vô thức áp tay mình lên mặt hắn vuốt ve. Nếu không phải hắn đang bị bệnh chắc chắn Jungkook sẽ giận hắn một trận nhớ đời, dám không nói một lời mà biến mất mấy ngày liên tục, dám để cậu phải nhớ hắn tới trằn trọc mỗi đêm.
Không biết có phải do lực tay của Jungkook làm hắn tỉnh giấc không nhưng Taehyung mở mắt ra nhìn cậu ngay sau đó, Jungkook có hơi bất ngờ nhưng vẫn không thu tay về, hai người chỉ đơn giản lặng im nhìn nhau cho đến khi hắn lên tiếng trước.
"Anh nhớ em tới mức sinh ra ảo giác rồi, trong mơ cũng thấy em, bây giờ tỉnh giấc rồi cũng thấy em."
1
"Đang ốm mà vẫn dẻo miệng quá nhỉ?" Jungkook ngoài mặt đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt nhưng trong lòng sớm đã mềm nhũn ra vì câu nói kia, thậm chí cậu còn đang phân vân không biết có nên hôn hắn một cái không.
1
Jungkook vừa nghĩ đến liền vội phủi bỏ ý định ấy đi, Kim Taehyung chắc chắn đang thao túng cậu bằng những lời ngon tiếng ngọt nên cậu mới muốn hôn hắn chỉ vì một câu nói. Nhưng khuôn mặt đối diện quả thực quá quấn hút, ngay cả lúc bị bệnh cũng không giảm đi chút nam tính nào.
Cậu đấu tranh tâm lý một hồi mà không biết mình sớm đã cúi xuống gần sát mặt hắn, ngay lúc Jungkook nhắm mắt định đặt môi xuống thì Kim Taehyung đột nhiên né người sang bên phải, thành ra nụ hôn của cậu vừa vặn đặt lên gối chứ không phải môi hắn.
3
Jeon Jungkook mặt đỏ ửng lên không biết là vì ngại hay tức giận, có vẻ phần tức giận chiếm nhiều hơn. Cậu nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, hai tay nắm chặt lại như muốn đánh hắn tới nơi.
"Cậu, cậu dám né tránh tôi!"
"Ơ, là em thật sao?"
2
Kim Taehyung nói ra một câu ngây ngốc càng chọc cho Jungkook tức thêm, cậu thề rằng sẽ không bao giờ chủ động với hắn, không bao giờ để cho hắn hôn cậu nữa, Kim Taehyung đáng ghét, cậu ghét hắn chết đi được!
"Tôi đi về."
"Ơ này, em làm sao thế?" Taehyung kịp thời giữ được tay cậu lại, hắn vẫn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thế nào mà ban nãy là Jungkook ở trong mơ, vài giây sau là Jungkook thật thế này.
"Bỏ tay ra ngay!" Jungkook cảm thấy ở đây thêm giây nào chắc cậu tăng xông mất, họ Kim đáng ghét này xứng đáng bị cậu giận một tháng.
"Anh xin lỗi, em đừng giận anh được không?" Dù không biết mình đã làm sai chuyện gì nhưng câu cửa miệng vẫn là xin lỗi thì tốt hơn.
Jungkook không thèm đáp lại, cậu không muốn tranh luận với đồ đáng ghét đang ôm khư khư lấy mình. Không phải hắn đang bị ốm sao, sức đâu mà ôm cậu chặt thế này?
"Em...Không phải giận anh vì anh không cho em hôn đó chứ?"
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng Taehyung mới hiểu ra được tại sao Jungkook giận hắn tới mức đòi bỏ về, câu nói này đâm trúng tim đen khiến cậu càng thêm ngượng ngùng, lắp bắp mãi mới lên câu.
"C-Cái, cái đó...Ai mà thèm, đừng có suy bụng ta ra bụng người!"
1
"Thế làm sao mà giận anh, hửm?" Taehyung phì cười ôm lấy người đang giãy giụa ở trong lòng, sớm biết gặp Jungkook có thể khiến tâm trạng mình vui vẻ thế này thì hắn đã không giấu bệnh với cậu rồi.
"Mặc kệ tôi, không phải cậu đang ốm sao, nằm xuống đi."
"Ban nãy anh né là vì sợ lây ốm cho em, anh xin lỗi cục bông nhé." Hắn vuốt ve khuôn mặt Jungkook tới nóng ran lên, ban đầu còn sợ lây ốm cho cậu, giờ có người trong lòng rồi lại chẳng nỡ buông ra.
"Đừng biện hộ, tôi cũng không có hỏi." Jungkook bĩu môi nhỏ ra, cái gì mà sợ lây bệnh cho cậu cơ chứ, không phải nãy giờ hai người họ ôm nhau sao.
"Ngẩng mặt lên nhìn anh được không, có cái này muốn cho em xem."
Kim Taehyung buông một lời dụ dỗ ở bên tai, quả nhiên Jungkook liền nhanh chóng ngẩng lên xem hắn muốn làm gì. Môi cậu ngay tức khắc được đôi môi khác phủ lên, hắn giữ ở đó thật lâu mới buông, rồi cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Em thích sao? Tim đập mạnh tới mức anh cũng có thể nghe thấy rồi này."
Jungkook nghe vậy chỉ có thể đem khuôn mặt ửng hồng úp vào ngực hắn trốn đi, sao có thể chỉ vì một nụ hôn nhẹ nhàng mà trong lòng kích động không thôi thế này.