Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã


Chương 3: Gió Bắc gào thét gãy bách thảo
Vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hàng năm băng tuyết bao trùm tức khắc nổi lên bão tuyết, toàn bộ văn phòng như biến thành Bắc cực.

Lương Khiêm hai chân run lẩy bẩy, đội gió lạnh gào thét run rẩy mà đặt một chồng ảnh chụp, nói: “BOSS, lần này là tôi đích thân theo dõi!”
Lãnh Tư Thần tùy ý quét mắt nhìn những ảnh chụp đó, ngay sau đó dồn sức giơ tay lên.

“Rào rào ——” Ảnh chụp bay múa như bông tuyết.

Lương Khiêm giống như chim cút co rúm lại, không dám thở mạnh một tiếng.

Cô bảo tiêu này ở bên cạnh ông chủ nội tình anh biết, là thanh mai trúc mã hàng xóm của ông chủ, theo đuổi ông chủ rất nhiều năm, nhưng ông chủ cho tới nay không phải đều rất chán ghét cô sao?
Hiện tại như thế nào lại tốt đẹp đột nhiên quan tâm cô, đem người trợ lý này buổi tối từ trên giường kêu dậy tự mình theo dõi, thậm chí bởi vì cô cùng người đàn ông khác cùng nhau vào khách sạn đã phát hỏa lớn như vậy.

Bất quá, anh hôm nay ngoài ý muốn phát hiện một sự việc làm anh kinh ngạc, không nghĩ tới cô bảo tiêu bạo lực kia thoạt nhìn như đàn ông nhưng trang điểm nhẹ chút cũng không tồi.

Anh lúc ấy thiếu chút nữa không nhận ra cô, mãi đến khi nhìn thấy cô một mình quăng ngã một con ma men tiến đến gần ném xa ra vài thước mới khẳng định là cô không sai.

“Cái kia, BOSS, còn…… Còn có cái gì phân phó không? Có cần tôi đem người đón trở về?” Thấy Lãnh Tư Thần mặt âm trầm, nửa ngày không nói lời nào, Lương Khiêm nuốt nước bọt, lớn mật hỏi.

“Cút.

” Môi mỏng của người đàn ông trước bàn làm việc phun ra một chữ.

“Vâng!” Lương Khiêm như nghe thấy tiên nhạc, sống sót như sau tai nạn ngựa không dừng vó.


Sáng sớm hôm sau.

Hạ Úc Huân thoải mái mà trở mình vài lần, sau đó mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt.

“Tỉnh rồi?” Âu Minh Hiên dựa trên đầu giường, bật lửa hút thuốc, cười như không cười nhìn cô.

“Uhm……” Hạ Úc Huân kêu lên một tiếng, vươn cánh tay giật lấy điếu thuốc trên tay anh, bỏ bào bên trong gạt tàn sắt dập tắt, sau đó tiếp tục chui vào lồng ngực anh, tìm vị trí thoải mái một lần nữa nhắm mắt lại.

Âu Minh Hiên kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, anh cho rằng cô sau khi tỉnh rượu lại phát hiện chính mình cùng anh ngủ trên một cái giường, hơn nữa quần áo mình cũng đổi thành áo ngủ, nhất định sẽ cuồng loạn.

Anh không khỏi hoài nghi nha đầu này có phải hay không vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hay là…… Kỳ thật tối hôm qua cô có vài phần thanh tỉnh, hoặc là, cô cũng không bài xích mình?
“Hạ Úc Huân, cô……”
“Đừng ầm ĩ!” Hạ Úc Huân bực bội đem đầu chôn vào trong chăn.

Âu Minh Hiên: “……”
Trước nay chỉ có phụ nữ trăm phương nghìn kế cầu mong đến gần cùng anh nói chuyện, cô cư nhiên chê anh ầm ĩ!
Nha đầu chết tiệt kia cô có bao nhiêu phí phạm của trời cô biết không?
Trong phòng im ắng, không biết qua bao lâu, Hạ Úc Huân đột nhiên giật mình một cái, thân mình run lên, mang theo chút kinh hoảng cùng không biết làm sao trầm thấp ngập ngừng gọi “Học…… Học trưởng?!”
Nhìn phản ứng cả kinh sợ hãi của cô lúc này, Âu Minh Hiên giật giật khóe miệng, có chút vô ngữ nhìn cô, thì ra cô lúc trước bình tĩnh không phải bởi vì trấn định, mà căn bản hậu tri hậu giác vẫn chưa rõ tình hình, chưa tỉnh ngủ!
Âu Minh Hiên đột nhiên có hứng thú chế nhạo, hơi nhếch nhếch cặp mắt đào hoa, cười nói: “Học trưởng? Bảo bối thân ái, tối hôm qua…… Cô cũng không phải kêu như vậy!”
Chương 4: Ngũ lôi oanh đỉnh Mẹ ơi!
Hạ Úc Huân bị một tiếng bảo bối thân ái của Âu Minh Hiên chấn động đến mức thiếu chút nữa tan thành khói mây.

“Tôi…… Tôi…… Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tối hôm qua tôi uống say……”
Trời ạ! Tôi tối hôm qua rốt cuộc kêu anh cái gì?
Hạ Úc Huân giờ phút này đã hoàn toàn bừng tỉnh, toàn bộ buồn ngủ đã không còn, buồn bực muốn dịch cách xa anh một chút, bất đắc dĩ cả người đã bị anh gông cùm xiềng xích chắn lại, không thể động đậy.

“Tối hôm qua, cô gọi tôi anh đẹp trai……” Âu Minh Hiên ghé sát bên tai cô, ngữ khí hơi có chút cắn răng mở miệng.

Trời ạ, cô cư nhiên đùa giỡn học trưởng!
Hạ Úc Huân hận không thể đào cái hầm đem chính mình vùi vào, xấu hổ nói:“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Thất lễ! Em thật sự không phải cố ý! Ngoại trừ điều này, em tối hôm qua…… Không có làm chuyện gì khác chứ?”
Cô vừa nói vừa khẩn trương trốn vào dưới chăn đệm nhìn trộm quần áo, lúc này mới phát hiện đã đổi qua, trong đầu tức khắc loạn thành một đoàn.

A a a! Cô rốt cuộc làm chuyện kinh thế hãi tục gì thế này!
Tối hôm qua cô rõ ràng là ở khách sạn uống rượu khiêu vũ, như thế nào sáng sớm tỉnh lại liền cùng học trưởng nằm trên giường?
Thế giới này quá biến hóa kỳ ảo rồi……
“Chuyện gì?” Âu Minh Hiên vô tội mà hỏi lại.

Biết rõ cô hỏi chính là cái gì, anh cố tình làm bộ không biết.

“Chính là, chính là…… Chúng ta có hay không…… Có hay không…… Cái kia……” Thanh âm Hạ Úc Huân càng ngày càng nhỏ.

Âu Minh Hiên nghẹn cười, làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó ngữ khí trầm trọng mà mở miệng, nói: “Tối hôm qua tôi đi quán bar, trong lúc vô ý gặp được cô, cô uống đến mức say như chết, tôi lại không biết cô ở đâu, liền đem cô đưa đến khách sạn, tới khách sạn rồi, cô lôi kéo tôi không bỏ ra, sống chết muốn tồi ngủ cùng cô……”
Ngũ —— lôi —— oanh —— đỉnh ——
Trời ạ! Cô cư nhiên làm chuyện vô sỉ như vậy!
Hạ Úc Huân mặt đỏ bừng lên, thanh âm như tiếng ruồi muỗi ngập ngừng nói: “Nhưng…… Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đành phải cùng cô ngủ a! Cô cũng biết sức lực cô lớn biết bao nhiêu mà, tôi căn bản phản kháng không được.

” Âu Minh Hiên vẻ mặt như bị người ta hãm hại.

Hạ Úc Huân đầu cúi đến độ sắp chạm tới ngực, cô đương nhiên biết sức mình mạnh bao nhiêu, cho nên loại chuyên sau khi uống rượu mạnh hơn học trưởng, không thể nghi ngờ, cô chỉ sợ thật sự gây chuyện!
“Học trưởng…… Học trưởng tôi thực xin lỗi anh…… Tôi thực xin lỗi anh……” Hạ Úc Huân sắp sửa khóc lên.

“Phốc ha ha ha……” Âu Minh Hiên thật sự là nhịn không được, cười đến mức ngã lăn trên giường, cô bé ngốc này thật sự là quá đáng yêu, thật muốn trêu đùa cô thêm chốc lát.

Vì cái gì học trưởng bị chính mình xâm phạm, còn cười vui vẻ đến như vậy?
“Học trưởng, anh không sao chứ? Không phải là bị kích thích đến mức tinh thần không bình thường chứ……” Hạ Úc Huân vẻ mặt lo lắng.

Âu Minh Hiên rốt cuộc nhịn cười, hảo tâm nói cho cô chân tướng: “Yên tâm yên tâm…… Chúng ta chỉ là đắp chăn bong ngủ đơn thuần, cô không có say rượu bổ nhào vào tôi, cho nên, tôi vẫn còn trong sạch!”
Hạ Úc Huân nghe vậy, đầu tiên nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp, theo sau cọ một tiếng từ trong chăn chui ra, hướng về vẻ mặt trêu đùa của Âu Minh Hiên, nghẹn đỏ mặt, run rẩy ngón tay trừng anh, nói “Âu Minh Hiên! Anh…… Anh chơi tôi!”
“Hiện tại mới biết sao! Đồ ngốc!”
Ngữ khí thân mật của anh làm Hạ Úc Huân nổi da gà, nói: “Chính là, như thế nào lại khéo như vậy, anh tối hôm qua cũng đi quán bar kia?”
“Cô còn không biết xấu hổ nói chuyện này! Nếu không phải tôi tiện đường cứu cô, cô đã sớm uống đến già cả mắt mờ, đem một người đàn ông quái dị bỉ ổi xem như soái ca dốc sức mà chà đạp rồi!”
Nếu không phải ngày hôm qua anh vừa lúc ở đó, lại vất vả nhận ra cô, anh thật sự khó có thể tưởng tượng được hậu quả.

“Có sao……”
Hạ Úc Huân nỗ lực hồi tưởng lại tình hình ngày hôm qua, lại cái gì cũng nghĩ không ra, hình ảnh cuối cùng trong đầu chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn cùng tàn nhẫn cự tuyệt của Lãnh Tư Thần.

“Hạ Úc Huân! Cô thật quá đáng! Xin lỗi Thiên Ngưng!”
“Hạ Úc Huân! Ngoại trừ việc quấn lấy tôi, cô chẳng lẽ không còn việc gì khác sao?”
“Hạ Úc Huân! Cô đủ rồi! Muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới cam tâm? Tôi đối với cô không cảm giác!”
“Hạ Úc Huân! Xem lại thân phận hiện tại của cô đi! Nếu không, lập tức rời khỏi công ty cho tôi! Tôi không cần một cấp dưới không phân biệt công tư!”
……
“Tiểu Huân, cô có biết tối hôm qua cô đối với tôi cực kỳ quá đáng hay không!” Âu Minh Hiên khoanh tay trước ngực nhìn cô bằng nửa con mắt, vẻ mặt ngưng trọng.

“A?” Hạ Úc Huân bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, tim lại nhảy vọt lên cổ họng.

Vừa rồi không phải còn nói bọn họ không có làm gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui