Cả Đời Chỉ Yêu Em

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, ánh mặt trời màu vàng nhìn lên rất ấm áp, nhưng gió cũng theo cửa sổ thổi tới, vẫn là khiến người ta cảm thấy man mát.

Khuôn mặt Lục Tân Nam lạnh lẽo cứng rắn, tròng mắt chính là kiên trì.

Rất lâu, Phó Kiến Văn rốt cuộc mở miệng nói: "Được..."

...

Tố Tâm vừa vào phòng bệnh, không có hỏi Bạch Hiểu Niên điều gì, chỉ là bưng chén cháo mới vừa rồi bị Lục Tân Nam đặt ở đầu giường lên, ngồi ở mép giường bệnh đút từng thìa cháo nhỏ cho Bạch Hiểu Niên, ở trong lòng không tiêu hoá mấy hình ảnh cô mới vừa mới nhìn thấy, đo chính là Lục Tân Nam đút cháo cho Bạch Hiểu Niên.

"Cậu sao vậy! Lúc này nhìn cậu không hùng hùng hổ hổ nữa vậy, rõ ràng đánh cả Lục Tân Nam Lục Tân Bắc cơ mà!" Bạch Hiểu Niên đùa giỡn mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bởi vì nói chuyện mà cơ mặt đau nhức, nụ cười cũng trở nên kì quái.

Tố Tâm quét mắt nhìn Bạch Hiểu Niên một cái, đem một thìa cháo đưa đến bên mép Bạch Hiểu Niên, mở miệng nói: "Ăn cháo trước, ăn cháo xong... Hai chúng ta sẽ nói chuyện!"

Bạch Hiểu Niên nhìn ra được Tố Tâm thực sự tức giận, cho nên cũng chỉ im lặng ăn một hớp cháo, sau đó lại không nhịn được nói: "Hiện tại cậu nói để cho mình ăn cháo trước xong mới nói chuyện, giống như khi mình còn bé đi thi bị điểm kém, cha của mình cũng để cho mình ăn cơm trước sau đó mới đánh mình một trận, chổi lông gà của ba mình rất lợi hại, thực sự rất đau, cho nên bây giờ trong lòng mình rất sợ!"

Tố Tâm không lên tiếng, nhưng khóe môi đã nở một nụ cười yếu ớt, cô đưa một thìa cháo đến bên miệng Bạch Hiểu Niên.

Sáng sớm vì sốt ruột đến bệnh viện, lúc rửa mặt tóc không may bị ướt, lúc ở trên xe cũng chưa kịp khô, nhìn lên khuôn mặt cũng không thật là tốt.

"Nếu không... Hay là cậu cũng đánh mình một trận là được rồi! Cậu đánh mình trước xong rồi hẵng ăn cháo!" Bạch Hiểu Niên thăm dò hỏi.

Thấy Bạch Hiểu Niên không ăn, lúc này Tố Tâm mới đem cái muôi đặt ở trong bát, từ đầu giường lấy ra một tờ giấy đưa cho Bạch Hiểu Niên.

Trong lúc Tố Tâm cử động, mùi thơm nhàn nhạt thuộc về Tố Tâm chui vào xoang mũi của Bạch Hiểu Niên, mùi vị quen thuộc làm cho cô yên tâm đến mức đôi mắt cũng ửng hồng, Bạch Hiểu Niên dùng khăn giấy lau miệng, lại xoa xoa mũi, biết ngày hôm qua khẳng định Tố Tâm đã rất lo lắng rồi.

Kỳ thực trạng thái của Bạch Hiểu Niên bây giờ, không có thực sự tốt như cô biểu hiện ra bên ngoài...

Đầu cô đau nhức, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái, chỉ là cô không muốn để cho Tố Tâm lo lắng mới mạnh mẽ cười.

"Lúc cậu ở trong phòng phẫu thuật, Lục Tân Nam thừa nhận anh ta cưỡng ép cậu... Muốn cậu... theo tính khí của cậu, vừa nãy hẳn là đánh đuổi anh ta ra ngoài rồi mới đúng! Sao lại còn để anh ta bón cháo cho vậy..."

Tố Tâm đứng ở đầu giường nhìn qua Bạch Hiểu Niên, sẽ không đến nỗi là có tình cảm với Lục Tân Nam rồi!

Tố Tâm cảm thấy trong này nhất định là có chuyện gì, khẳng định Bạch Hiểu Niên cùng Lục Tân Nam có lén lút tiếp xúc qua, chỉ là cô không biết mà thôi...

Vừa nghe lời này, lỗ tai Bạch Hiểu Niên liền đỏ đến lợi hại: "Anh ta cưỡng bức mình! tại sao cậu không nói là mình cưỡng bức anh ta!"

Trong lòng Bạch Hiểu Niên đem Lục Tân Nam mắng 180 lần, cái người đầu óc có vấn đề này, cái gì cũng đều nói cho người khác, này về sau làm sao cô có thể ra ngoài gặp người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui