Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chính là bởi vì đã rõ ràng, cho nên Phó Thiên Tứ càng thương tâm, cảm giác từ đầu tới cuối mẹ của cậu ta cũng chỉ coi cậu ta là công cụ để chiếm lấy tập đoàn Khải Đức mà thôi. 

Mẹ của cậu ta đối với cậu ta vừa sủng ái cũng vừa nghiêm khắc, nhưng xưa nay không có cho cậu ta sự dịu dàng thắm thiết! 

Tố Tâm tuy không phải là mẹ ruột của Đoàn Đoàn, nhưng Tố Tâm lại cho Đoàn Đoàn được thứ mà Phó Thiên Tứ muốn mà không được, bất kể có phải là muốn dựa vào Đoàn Đoàn để chiếm được Phó Kiến Văn hay không. 

Chí ít, ôn nhu như vậy cũng đủ khiến cho Phó Thiên Tứ hâm mộ. 

Vết thương trên người Phó Thiên Tứ đã được bệnh viện xử lý, băng bó qua, cho nên cũng đã đỡ đau đớn hơn. 

Thấy Phó Thiên Tứ đi theo phía sau lưng mình, Phó Kiến Văn quay đầu lại nói với Phó Thiên Tứ: "Cậu lên lầu tắm rửa trước đi, một lúc nữa tôi lên bôi thuốc ở sau lưng cho cậu, đừng làm trầy da ở vết thương." 

Phó Thiên Tứ gật gật đầu, một bộ muốn nói lại thôi, nghe lời nhấc chân đi lên lầu. 

Phó Thiên Tứ sợ đánh thức Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn, cho nên bước rất nhẹ, lên lầu cũng rất chậm... 

Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn tới ghế sô pha, đi tới, một tay vịn vào chỗ tựa lưng, khom lưng nhẹ nhàng hôn lên trán Đoàn Đoàn cùng Tố Tâm. 

Phó Thiên Tứ nhìn thấy, lại càng thêm hâm mộ Đoàn Đoàn, rồi cũng bước nhanh hơn để đi lên lầu. 

Cánh môi nóng bỏng của Phó Kiến Văn rơi vào trán của Tố Tâm, lông mày cô đang nhắm chặt, bỗng run rẩy, cô mở mắt ra... 

Dưới ánh đèn màu sắc ấm áp, nhìn thấy khuôn mặt của Phó Kiến Văn ở ngay cạnh mình, hai tay Tố Tâm chống lên ghế sô pha muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện Đoàn Đoàn vẫn còn nằm trên đùi mình, chân phải của Tố Tâm đã bắt đầu tê dại. 

"Anh trở về rồi..." Lúc này Tố Tâm mới hoàn toàn có ý thức, cô hỏi Phó Kiến Văn, nhìn lên đồng hồ thì cũng sắp mười hai giờ rồi, một tay cô vỗ vỗ sống lưng của Đoàn Đoàn, giảm thấp tiếng nói xuống hỏi, "Công ty rất bận sao! Tại sao trở về muộn như vậy!" 

"Không xem tin nhắn anh gửi sao!" Phó Kiến Văn hỏi. 

Tố Tâm lắc đầu. 

"Anh phải tới Phó gia một chuyến!" 

Nói xong, Phó Kiến Văn khom lưng ôm lấy Đoàn Đoàn đang nằm ở trên đùi Tố Tâm, Đoàn Đoàn như là bị giật mình, đột nhiên mở mắt ra, vừa nhìn thấy chính là Phó Kiến Văn, bàn tay nhỏ của cậu nhóc bám chặt vào trước ngực áo sơmi của Phó Kiến Văn, lại ngủ say. 

Tố Tâm chống hai tay lên ghế sô pha, muốn đứng dậy nhưng chân lại chập choạng không đứng lên nổi, cô lại ngồi phịch xuống, sau đó hỏi Phó Kiến Văn: "Anh đã ăn cơm chưa!" 

Không muốn để cho Tố Tâm bận tâm, Phó Kiến Văn gật gật đầu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui