Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chỉ là lúc gần đi, Bạch Hiểu Niên không yên lòng căn dặn Sầm Mặc hãy chăm sóc cho Tống Hiểu thật tốt. 

Từ đêm cung đi ra, bầu trời xa hoa đồi trụy đã nổi lên mưa lâm thâm, từng giọt từng giọt nhỏ rơi xuống đất như một làn khói, đem toàn bộ thành phố A bao phủ trong mông lung. 

Trước cửa bãi đậu xe Đêm Cung, Lục Tân Nam và Phó Kiến Văn đi chậm ở phía sau vài bước, tựa hồ muốn nói đến chuyện công việc. 

Lục Tân Nam ăn mặc áo sơ mi trắng, ống tay kéo đến khuỷu tay, khóe môi ngậm lấy một điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi, cau mày nhìn qua Phó Kiến Văn, gật đầu. 

Âu phục của Phó Kiến Văn mở rộng ra, đầu ngón tay cũng gắp một điếu thuốc, môi mỏng mấp máy, lông mày lo lắng, nghiêng người hướng về thùng rác bên cạnh gạt tàn thuốc, tầm mắt thâm thuý đảo qua Tố Tâm. 

Dưới bậc thang. 

Tống Hiểu giẫm lấy giày cao gót có phần đứng không vững tựa ở trong lồng ngực Sầm Mặc, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, sau đó phất tay cùng với Tố Tâm và Bạch Hiểu Niên: "Mình đi trước..." 

Sầm Mặc một tay đem Tống Hiểu ôm vào trong ngực, một tay kéo cửa xe chỗ bên cạnh tài xế ra, muốn đem Tống Hiểu đã say dìu vào tay lái phụ. 

"Tâm! Tâm..." Tống Hiểu đột nhiên đưa tay ra với Tố Tâm, trong men say mông lung hô tên Tố Tâm. 

Tố Tâm đến gần Tống Hiểu, nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của Tống Hiểu, Tống Hiểu ngã đụng vào trong lồng ngực của Tố Tâm, khiến Tố Tâm lui về phía sau hai bước, một tay che chở Tống Hiểu, một tay chống ở cửa xe. 

"Tâm..." Tống Hiểu đem mặt hướng về cái cổ của Tố Tâm cọ xát, mũ lưỡi trai bị cọ mất, một đầu tóc dài đen nhánh được gió thổi bay, tiếng nói tuỳ ý không nói ra được bi thương, "Tâm, Phó Kiến Văn đối với cậu là tốt thật! Cậu và Phó Kiến Văn... phải thật hạnh phúc!" 

Nhận ra được cổ mình ẩm ướt, Tố Tâm không hé răng, ôm Tống Hiểu chặt hơn, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng Tống Hiểu một chút. 

Là bạn bè nhiều năm, Tố Tâm có thể hiểu được ý đồ của Tống Hiểu, Tố Tâm là muốn hỏi Tống Hiểu... Có muốn cô mang theo Tống Hiểu rời đi trước mặt Sầm Mặc hay không. 

Tống Hiểu cười khẽ một tiếng, trầm thấp mở miệng ở bên tai Tố Tâm, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Mình đã đi phải con đường mà trước đây chúng ta từng ghét nhất rồi, tuy rằng mình có tình yêu, nhưng mình... Vĩnh viễn cũng không thể trở thành Sầm phu nhân! Biết rõ là sai, nhưng đáy lòng lại có mấy phần vui vẻ chịu đựng, có phải mình ti tiện quá hay không!" 

Cổ của Tố Tâm càng ngày càng ẩm ướt. 

Lông mi cùng tóc Tố Tâm cũng là một mảnh sương mù, trong lòng... Cũng giống là bị này mưa phùn làm cho có triều ý. 

Tố Tâm ngước mắt nhìn về hướng Sầm Mặc, một buổi tối hôm nay Bạch Hiểu Niên nói vô số câu chúc mừng Tống Hiểu, hi vọng Tống Hiểu có thể hạnh phúc, nhưng từ đầu đến cuối Tố Tâm đều không có mở miệng. 

Lúc này, cánh môi của Tố Tâm khẽ nhếch, âm lượng vừa phải: "Mình hi vọng cậu hạnh phúc, nhưng không hy vọng cậu hạnh phúc bên trên sự thống khổ của người khác, không phải mình làm chuyện chính nghĩa gì, cũng không phải có bao nhiêu tinh thần trọng nghĩa, là bởi vì mình đã xem qua quá nhiều chuyện như vậy... Cuối cùng người gánh chịu quả đắng chỉ có phụ nữ! Hiểu Hiểu, mình cùng Hiểu Niên đều chỉ muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc, chứ không muốn nhìn thấy cậu trải qua đau khổ rồi mới trưởng thành!" 

******** 

Đúng là đến cuối cùng người chịu đau khổ vẫn là phụ nữ phải không nào 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui