“Bởi vì mơ thấy ngươi bỏ đi, ta bật khóc mà tỉnh giấc, nhìn gió đêm thổi qua khung cửa sổ, ngươi liệu có cảm nhận được tình yêu này của ta, đợi đến một ngày nào đó già đi, ngươi có còn bên ta nữa hay không? Này lời thề gian dối, theo chuyện xưa chậm rãi bay đi. Bao nhiêu kẻ từng ái mộ dung nhan ngươi khi còn xuân xanh, nhưng có ai muốn thừa nhận năm tháng vô tình trôi mãi, bao nhiêu người từng đến rồi lại đi trong cuộc sống của ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng cả đời có ngươi, ta sẽ mãi ở bên cùng ngươi bầu bạn…”
Người với người cùng nhau, bất quá chỉ một chữ “duyên”. Cứ mắc míu cùng nhau dây dưa không rõ. Có người hữu duyên nhưng vô phận, có người hữu phận, lại vô duyên. Chung quy đâu phải ai ai cuối cùng đều có thể nắm tay nhau đi suốt một đời. Nhưng vô luận thế nào, đã gặp gỡ, đã bên nhau, nhất định cũng là duyên phận, vậy đó là vì cái gì đây? Khi mọi thứ vẫn còn mông lung, biết đâu đã là định trước…
Ngôn Trọng Sơn cùng Long Hữu chính là một ví dụ điển hình như thế, cả hai như thể bị một sợi dây vô hình buộc chặt lại với nhau. Từ khi có trí nhớ đến nay, hai người đều ở bên nhau, được sinh trong cùng một bệnh viện, học cùng lớp, cùng trường, cùng ký túc. Ở cùng một tòa nhà, thậm chí cùng một tầng luôn. Cha mẹ cả hai cũng là đồng nghiệp, rồi còn đồng học. Cho dù khi đi trên đường cái, một người cứ bên trái mà đi, một người thì nhằm bên phải mà bước. Nhưng cuối cùng cũng sẽ luôn tới chung một chỗ.
Nghiệt duyên, đó là điều Trọng Sơn từng nói đầy bất mãn. Long Hữu chỉ cười cười, cười một cách đầy thâm ý, có chút vô lại, có chút bất đắc dĩ, có điểm ngây ngô, có phần mừng rỡ… Trọng Sơn còn chưa biết đằng sau cái cười kia rốt cuộc có hàm ý điều gì thì Long Hữu đã không còn ở bên người hắn nữa. Tìm bạn gái, có rất nhiều người yêu, tự nguyện chuyển lớp, không màng tới mẹ cha phản đối chuyển tới ký túc xá của trường ở trọ, nhiều, rất nhiều những gương mặt không thể nào nhận ra cứ luôn xuất hiện bên người Long Hữu. Hai người không hề cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa cười vui, cũng chẳng cùng nhau tâm sự. Cả hai vẫn giống như trước đây, thường xuyên ngẫu nhiên mà gặp gỡ, nhưng cũng chẳng chuyện trò, giống hệt người dưng không quen không biết.
Trọng Sơn đối với tình huống như chiến tranh lạnh này cũng không thể nào làm gì khác được, cứ việc để cho mẫu thân đại nhân năm lần bảy lượt nghiêm khắc ra lệnh muốn hắn phải cùng Long Hữu khôi phục quan hệ. Nhưng đành chịu thôi, là người ta không thèm để ý đến hắn… Thế nhưng hắn cũng không có hứng thú cầm cái mặt mo đi dính vào cái mông người ta. Kỳ thật, hắn cũng có chút tức giận rồi, tự nhiên mạc danh kỳ diệu bị người ta chán ghét…
Cứ thế, mọi chuyện kéo dài tới 3 năm. Sau đó, khi học hết cấp 3, trong bản nguyện vọng của mình, Trọng Sơn chọn một trường đại học ở đầu phía Nam tổ quốc. Long Hữu thì chọn một trường ở mạn bắc đại lục.
Các vị bề trên của hai nhà ngay lập tức họp nhau một chỗ để thảo luận. Cuối cùng đi tới kết luận rằng, tự nhiên vốn là vĩ đại, năng lực của vận mệnh vốn rất thần kỳ, duyên phận là thứ không thể nào tránh khỏi, Trọng Sơn cùng Long Hữu vốn không có khả năng không học cùng một trường đại học. Cho nên hai nhà đối với nguyện vọng thứ nhất của con cái mình hoàn toàn không thèm để ý, lại còn giúp bọn hắn chuẩn bị học lại một năm. Nghịch thiên mà đi, sao có thể có khả năng thi đỗ cho được…
Long mẫu: “Tiểu tử, mặc dù cổ ngữ có viết ‘nhân định thắng thiên’, nhưng ngươi cũng phải xem tình hình đã chứ…”
*Nhân định thắng thiên: người đã quyết thì cũng thắng được trời.
Tháng chín.
Trọng Sơn thật muốn khóc. Trải qua tháng bảy tẩy xui, tưởng rằng tháng chín sẽ đón quả vàng rụng xuống, có thể cáo biệt cuộc sống luôn phải hăng hái chiến đấu không ngừng ngày trước, sau đó đón chào cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ sau này. Quen một cô gái xinh đẹp, gặp gỡ thật nhiều anh em bạn bè. Buổi sáng có thể ngủ nướng trên giường, buổi tối có thể đi chơi suốt đêm, nghĩ muốn đi học thì đi học, không muốn đi học thì giảng viên cũng chẳng trách cứ ngươi… Đây là những điều mà hồi cấp 3 hắn vừa nằm dài ra bàn lau nước miếng, vừa ao ước mà nghe các giáo viên ba hoa về giấc mơ đại học sau này. Nhưng hắn đã quên mất tiêu một điểm.
Hắn đích xác là đi tới phía Nam của tổ quốc, vấn đề là – đây đâu phải là nguyện vọng một của hắn. Trường nguyện vọng của hắn là ngôi trường bên cạnh cơ mà…
Cầm giấy báo trúng tuyển, khiêng theo hành lý, Trọng Sơn mang theo một bụng bất đắc dĩ hậm hực bước vào cánh cổng sát vách nơi hắn đã đăng ký nguyện vọng một của mình…
…Tức cười, phản ứng đầu tiên của Trọng Sơn chính là xoay người bỏ về. Thế nhưng Ngôn mẫu đi theo phía sau đã kịp thời giữ hắn lại nói: “Tiểu Sơn, con định đi đâu?”
“Lão mẹ à, chúng ta tới sai chỗ rồi.” Trọng Sơn vẫn không hề muốn thừa nhận sự thật.
“Sao có thể chứ, đây rõ ràng chính là XX Học viện mà.” Ngôn mẫu ngữ khí rất nghiêm túc đem tên trường ở trước cổng đọc một lần, như thể Trọng Sơn quả thực là đang vũ nhục trí thông minh của nàng vậy.
Trọng Sơn miệng lầu bầu vô cùng ủy khuất, đành cố trút giận sang cánh cổng trường ngay bên cạnh…
Trên cửa, nước sơn đã bong ra từng mảng, lộ ra bức tường loang lổ, bậc thang xuống phía dưới thì gồ ghề mấp mô đầy những ổ gà với các vết lồi lõm, thậm chí thiếu đi mấy cái lỗ.
“Bên trong hẳn là tốt hơn…” Rốt cục phát hiện ra tâm sự của con mình, mẹ hắn đành mở lời an ủi. Nàng nắm lấy cánh tay Trọng Sơn rồi bước qua cánh cửa.
Bên trong thật sự cũng không hề tệ, các đàn anh đàn chị cũng rất tốt, rất nhiệt tình hướng dẫn cùng giúp đỡ những sinh viên khóa mới bọn họ. Nhưng là Trọng Sơn chung quy vẫn có cảm giác như trên mặt bọn họ đang tuyên cáo một cái tin tức, hắc hắc, nhất định sẽ có quỷ mang xui xẻo tới…
Ủy khuất, hảo ủy khuất mà.
Đẩy ra cánh cửa ký túc xá, một hình bóng quen thuộc đang bận rộn bỗng dưng đập vào mắt hắn.
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi…
Đầu óc Trọng Sơn vẫn còn đang bận suy nghĩ, người bên cạnh đã phản ứng trước, thốt lên: “Dữu Tử!”
Hình bóng kia hơi ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người.
Quả thật là Long Hữu.
Hắn vẻ mặt cứ như gặp quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trọng Sơn phía sau.
Không nghĩ tới hai người cư nhiên lại gặp nhau tại nơi phía Nam đại lục của Tổ quốc thế này.
Sắc mặt Trọng Sơn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cư nhiên cái thứ oan gia này có dứt thế nào cũng không ra được, chính mình đời trước có phải đã tạo nghiệt hay không vậy trời?
“Này, Tiểu Hữu, mẹ con đâu?” Mẹ hắn dò hỏi khi không thấy bạn đồng học ngày xưa, cũng là đồng sự bây giờ.
“… Chỉ có con tới đây…” Long Hữu trả lời, hai tròng mắt vẫn dừng lại trên người Trọng Sơn như trước.
“Giỏi quá, con cũng học hỏi người ta đi.” Lão mẹ chọc chọc bên người Trọng Sơn, vẻ mặt ra chiều bất mãn. “Chính là con mình tại sao lại không trưởng thành như vậy, đã lớn bằng này rồi mà vẫn không rời được cha mẹ. Ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của chúng ta luôn.”
Trọng Sơn xoay người lại, hai mắt trợn trắng mà nhìn, đang định nhắc nhở mẫu thân đại nhân xem ai chính là người lo cho hắn đến nỗi phải đi theo, rồi vẫn là ai hăm hở nhắc hắn sắp xếp hành lý chứ.
“Tiểu Hữu à, Tiểu Sơn của chúng ta lần đầu tiên xa nhà, con hãy chiếu cố nó một chút nhé…” Ngôn mẫu rất nóng lòng đem củ khoai lang nóng giao cho Long Hữu để chính mình có thể nhanh chóng về cùng lão công ân ân ái ái.
“… A vâng…”
Không cần phải không tình nguyện như vậy đâu, ta đây mới là người không có hứng thú nhờ ngươi chiếu cố. Trong lòng Trọng Sơn tức đến bốc hỏa, liền lập tức phát tiết lên đống hành lý đang để ở một bên.
Hết lải nhải rồi cằn nhằn xong, cuối cùng, lão mẹ hắn thỏa mãn đi về, đầu cũng không thèm quay lại, bộ dáng vô cùng thoải mái. Nàng còn nói, Long Hữu đã làm gì thì có thể yên tâm 100%.
Tinh thần của Trọng Sơn đã rơi xuống mức thấp nhất, cuộc sống sau này làm sao vượt qua nổi đây, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy… Mà bọn hắn thì bất luận ngẩng đầu cúi đầu gì đều thấy tất…
Cái thứ nghiệt duyên đáng chết, Trọng Sơn trong lòng thẩm chửi rủa.
“Ngôn Trọng Sơn.”
Một hồi lâu, Trọng Sơn mới thèm phản ứng.
Ngày xưa từng là huynh đệ tốt đến mức cùng mặc chung một khố, vậy mà giờ lại gọi thẳng đại danh của hắn một cách đầy xa lạ như thế. Trong lòng hắn thấy thật đau xót, như thể mắc xương cá trong cổ vậy.
Thật sự không thể trở lại như trước được nữa sao?
“Làm cái gì!” Để che dấu sự yếu ớt của mình, khẩu khí của Trọng Sơn cũng không hề dễ chịu chút nào.
Long Hữu lại không thèm để ý, chỉ vào Trọng Sơn cùng đống hành lý đang để trên sàn nói: “Ngươi ngủ ở trên sàn.” Ngữ khí vốn là đang ra lệnh, không cho phép người khác có chút nào phản đối.
“Đây là quy định ở đâu chứ?”
Trầm mặc.
“Long đại nhân như ngài cũng muốn cùng hạng thảo dân như ta tranh giường sao?”
Ngươi vẫn chán ghét ta như vậy. Trong lòng Trọng Sơn như thể bị hung hăng đâm một đao, ngữ khí càng khó nghe thêm một bậc.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Long Hữu tựa hồ cũng không muốn cùng Trọng Sơn đấu khẩu một cách vô nghĩa, dứt khoát lấy hành động tỏ rõ sự cố chấp của mình. Lập tức động thủ đem hành lý của Trọng Sơn mang đến chỗ đệm trên sàn. Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn, Trọng Sơn rốt cục bạo phát, một tay đoạt lấy hành lý của chính mình, hung hăng ném đầy xuống đất.
* Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn: Nếu chuyện này có thể dễ dàng tha thứ, thì còn chuyện gì không thể tha thứ nữa đây, nói cách khác, đây là chuyện không thể tha thứ được.
“Chán ghét ta, xem ta không vừa mắt thì cứ việc nói thẳng đi, chơi đùa kiểu này chỉ là trò của bọn trẻ con thôi, định bắt nạt ta sao. Ký túc xá này cùng lắm thì ta không thèm ở nữa!”
Trọng Sơn nổi giận đùng đùng xoay người đi tới đá văng cánh cửa ra vào, còn chưa kịp bước ra ngoài bỗng một quả bóng rổ từ đâu bay tới mà “thân mật tiếp xúc” vào cái đầu đáng thương của hắn.
Ban ngày ban mặt cư nhiên cũng có sao, đây là cảnh đặc sắc mà ngay trước khi té xỉu Trọng Sơn đã nhìn thấy.
Trọng Sơn cảm thấy như thân thể đang trôi bồng bềnh, bên tai vang lên tiếng trẻ con đang hát một bài đồng dao.
Trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, một hình bóng nho nhỏ đang vùi đầu vào trong, sau đó nghe thấy một giọng nói tức giận của một hài tử vừa mơ hồ lại vừa có chút rõ ràng.
“Dữu Tử, ngươi đang làm gì thế?”
“Ta đang đan nhẫn! Tặng cho ngươi này.” Long Hửu nhỏ bé vẫn rất nghiêm túc mà tiếp tục công việc.
“Sao phải làm nhẫn tặng ta chứ?” Trọng Sơn khó hiểu.
“Như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi, giống như ba và mẹ kết hôn ấy.”
“Ngu ngốc, nam sinh cùng nam sinh sao có thể kết hôn chứ.”
Một trận gió thổi qua, chiếc nhẫn cỏ xanh biếc thoát ly khỏi ngón tay nhỏ đang nắm giữ nó mà nhẹ nhàng tung bay lên bầu trời trong xanh. Ánh tà dương sáng chói chang chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nam hài, dần dần lãnh đạm đi…
Hắn lung lay thoáng cái đứng dậy, lê bước biến mất nơi chân trời đằng xa…
Trọng Sơn muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện chính mình không thể nào cất bước.
“Dữu Tử, trở về đi! Dữu Tử…”
Trọng Sơn từ trong mộng bừng tỉnh giấc, ngây ngốc sửng sốt một hồi, sau đó lại nhắm mắt lại.
Dữu Tử nho nhỏ…
Đã là chuyện của bao lâu trước rồi đây?
Khi đó Dữu Tử lúc nào cũng lải nhải bên tai, cả ngày Trọng Sơn có một cái đuôi luôn đi theo là hắn, có trốn cũng không thoát. Rõ ràng so với chính mình còn lùn hơn nhưng lại ra vẻ người lớn luôn muốn đứng phía trước để bảo vệ mình.
Đến lúc nào thì hắn đã cao hơn cả mình rồi, lại đến lúc nào thì hắn đã trở nên trầm mặc kiệm lời như vàng vậy chứ. Rồi đến khi nào… hắn lại trở nên như thế chán ghét mình?
… Thật nghĩ không ra, nghĩ không ra…